Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 1752 vật quy nguyên chủ, Quan Âm Khí gấp

Yêu khí ngập trời, Tái Thái Tuế cầm trong tay một cây trường thương, ầm ầm đâm về phía Đường Tăng, khí thế hùng hổ khiến người ta kinh sợ.
“Đến hay lắm.” Đường Tăng hét lớn một tiếng, tay cầm vòng chín tích trượng, đập tới.
Bảo vật Như Lai ban cho này trông thì không có bao nhiêu sức mạnh, nhưng ở trong tay Đường Tăng lại phảng phất như có sức nặng ngàn cân, tiếng gió rít gào, một trượng đập vào thanh trường thương kia.
Oanh –
Tái Thái Tuế lập tức cảm nhận được một cỗ lực nặng như núi đánh vào binh khí của mình, cho dù hắn cao to vạm vỡ, thực lực mạnh mẽ, nhưng khi trúng phải chiêu này cũng không khỏi lùi về sau nửa bước.
Đã ngấm ngầm bị thiệt, Tái Thái Tuế lập tức đổi hướng, trường thương đâm rách hư không, mang theo yêu khí mênh mông, đâm về phía ngực Đường Tăng.
Một thương này hết sức quỷ dị, nếu đâm trúng, phàm nhân như Đường Tăng chắc chắn không còn mạng sống.
Thấy vậy, Tôn Ngộ Không không nhịn được muốn ra tay, không chỉ hắn, ngay cả Quan Âm trên bầu trời cũng kinh hãi.
"Yêu quái này chẳng lẽ muốn báo thù chuyện lần trước, muốn ra tay tàn độc?" Đế Thính hỏi.
“Không thể nào.” Quan Âm lắc đầu.
Tái Thái Tuế là tọa kỵ của nàng, nổi tiếng nhát gan sợ phiền phức, không thể nào gan dạ làm loạn như vậy được.
Trong thế gian, Sở Hạo ngăn cản Tôn Ngộ Không đang muốn ra tay.
Mắt thấy trường thương đâm tới, Đường Tăng mặt không chút cảm xúc, ma khí hiện lên quanh thân, dùng tốc độ khó tin đổi vị trí, hiểm nguy lắm mới tránh được đòn tấn công.
Hắn nhân thế giơ vòng chín tích trượng lên đánh vào hông Tái Thái Tuế.
Một đòn này, thế mạnh lực nặng, Tái Thái Tuế bị đau, trực tiếp lùi lại.
Đường Tăng không buông tha, vòng chín tích trượng trong tay khiến uy thế càng thêm mạnh mẽ, khí thế ngút trời.
Đám tiểu yêu xung quanh cũng nhao nhao góp sức trợ uy cho đại vương của mình.
Thấy vậy, Tái Thái Tuế bỗng nhiên đổi hướng, một chiêu hồi mã thương lần nữa đâm tới.
Một thương này đến bất ngờ không kịp trở tay, cho dù là Đường Tăng cũng có chút khó tránh, bị đâm xuyên cả áo cà sa.
Mọi người kinh hãi.
May mà Đường Tăng không bị gì, hắn điều chỉnh tư thế, xuất thủ lần nữa.
Hai bên giao chiến, bùng nổ ra trận chiến kinh thiên động địa.
Đừng nhìn Đường Tăng vẻ ngoài yếu đuối không gì sánh được, nhưng khi thật sự chiến đấu, ý thức chiến đấu của hắn không hề kém cạnh Trư Bát Giới, hơn nữa còn được ma khí gia tăng sức mạnh, lực chiến càng thêm mạnh mẽ.
Qua mười hiệp, Tái Thái Tuế thấy thời cơ không còn sớm, lập tức lùi về phía sau, rồi từ trong ngực lấy ra tử Kim Linh.
Tử Kim Linh vừa xuất hiện, hắn liền nở nụ cười, lắc lư nó.
Lần thứ nhất, hỏa diễm rực lửa lập tức xông ra, giống như một con hỏa long tấn công về phía Đường Tăng.
“Sư phụ coi chừng.” Thấy vậy, Tôn Ngộ Không lập tức ra tay.
Hắn cầm kim cô bổng, chặn trước người Đường Tăng, Trư Bát Giới ngay lập tức lùi ra phía sau Đường Tăng, đem người kéo ra.
Nhìn ngọn lửa hừng hực đốt cháy, Tôn Ngộ Không thân hình lấp lóe, tránh được đòn tấn công kia.
Thấy vậy, Tái Thái Tuế vung lên hai lần liên tục, xung quanh đột nhiên khói mù mịt, Tôn Ngộ Không không thấy rõ gì, hắn liền dùng hỏa nhãn kim tinh, đánh về phía Tái Thái Tuế.
Tái Thái Tuế vừa định vung tay lần thứ ba, Tôn Ngộ Không đã lao tới, không kịp phòng bị, một gậy nặng nề nện vào cổ tay hắn.
Hắn bị đau, tử Kim Linh trong tay lập tức rơi xuống đất.
Thấy vậy, Tôn Ngộ Không vội vàng nhặt lên, rồi đuổi theo Tái Thái Tuế.
Tái Thái Tuế kinh hãi, lập tức chạy về động phủ, đám tiểu yêu khác cũng lập tức tan tác.
Tôn Ngộ Không không lỗ mãng đuổi theo, trở về bên cạnh Đường Tăng: "Sư phụ, người không sao chứ?"
"Không sao, yêu quái kia cũng có chút đồ vật." Đường Tăng nói.
Nếu để hắn so về sức chiến đấu thì hắn không sợ, nhưng đụng đến quyết đấu bằng bảo vật thì vẫn còn có chút miễn cưỡng.
"Yêu quái này cũng thật nhát gan, ỷ vào có món bảo vật này liền làm càn." Tôn Ngộ Không xoay xoay tử Kim Linh trong tay, rồi đưa đến trước mặt Sở Hạo: “Sở Hạo huynh đệ, lão Tôn ta dùng không có ích gì, cho ngươi đó.”
"Vậy sao có ý tốt được?" Sở Hạo từ chối.
"Sở Hạo huynh đệ, thật cho ngươi mà." Tôn Ngộ Không hào phóng nói.
Bất đắc dĩ, Sở Hạo đành phải nhận lấy, rồi nói: "Như này đi, ta ở đây có chút tiên quả, coi như là đáp lễ."
Nói xong, lấy ra mấy trái tiên quả đưa đến tay Tôn Ngộ Không.
Trên bầu trời, Quan Âm thấy cảnh này, trợn mắt há hốc mồm?
Uy uy uy, các ngươi có ý gì vậy, đây chẳng phải đều là đồ của Tây Thiên ta sao? Các ngươi lại đang diễn cảnh huynh đệ tình thâm là sao?
Sắc mặt Quan Âm tái mét.
Tây Thiên của nàng vừa hao phí tổn thất lớn mới đoạt lại được tử Kim Linh, giờ không những bị cướp mất, mà còn diễn ra một màn vật quy nguyên chủ, một lần nữa trở về tay Sở Hạo.
Điều làm người ta giận hơn chính là, Sở Hạo lại đem tiên quả từ Tây Thiên đoạt được kia xem như nhân tình cho Tôn Ngộ Không bọn họ.
Cảnh tượng này khiến Quan Âm tức đến hộc máu.
Vô sỉ, quá vô sỉ!
“Quan Âm đại sĩ, việc này không thể nhịn được nha.” Đế Thính cũng biết chuyện của Tây Thiên, lập tức nói.
Quan Âm đương nhiên rõ ràng, nàng trực tiếp hạ phàm.
Chỉ thấy giữa không trung một đám mây lành bay tới, trong ánh hào quang rực rỡ, Quan Âm xuất hiện trước mặt mọi người.
“Tôn Ngộ Không, tử Kim Linh này là đồ vật Thái Thượng Lão Quân luyện chế, bị yêu quái kia trộm đi, giờ đã trở về, vậy thì để ta mang về đi.” Giọng của Quan Âm vô cùng mờ ảo, lộ vẻ thần thánh không gì sánh được.
"Thế nhưng Quan Âm đại sĩ, ta đã đưa cho Sở Hạo huynh đệ rồi." Tôn Ngộ Không vô tội nói.
Nghe vậy, Quan Âm xấu hổ một trận, nhìn về phía Sở Hạo.
Sở Hạo thì mỉm cười: "Nếu là đồ của Lão Quân, ta sẽ đến trả cho ông ấy là được rồi."
Ta tin ngươi mới là lạ!
Quan Âm đương nhiên không tin, đành phải nói: "Yêu quái kia là tọa kỵ của bản tọa, tự ý rời khỏi sư môn, sau đó đánh cắp đồ của Thái Thượng Lão Quân, ta là chủ nhân, vẫn là nên tự mình giải quyết thì hơn."
"Thì ra là tọa kỵ của Quan Âm đại sĩ, chỉ là yêu quái này không những bắt Chu Tử quốc vương, mà còn cướp bóc đốt giết, làm điều ác tận cùng, Quan Âm đại sĩ định xử trí như thế nào?" Sở Hạo hỏi.
"Ta sẽ đưa nó về, nhất định sẽ dạy dỗ nó nghiêm khắc." Quan Âm không hề do dự trả lời.
"Vậy kính xin Quan Âm đại sĩ ra tay, mang yêu quái kia về đi." Sở Hạo tiếp lời.
Quan Âm vừa định nói có thể, nhưng đột nhiên nhận ra có gì đó không đúng.
Đúng rồi, tử Kim Linh kia còn ở trong tay Sở Hạo mà.
Nàng lập tức hiểu ra mình đã bị dẫn dụ vào tròng, nàng điều chỉnh tâm thần nói: “Yêu quái kia bản tọa tự nhiên sẽ mang đi, nhưng món tử Kim Linh kia ta cũng phải mang về.”
"Quan Âm đại sĩ, bảo vật này không cần phiền ngài, chính ta sẽ đi trả lại." Sở Hạo không có ý giao ra.
Quan Âm đành phải truyền âm: "Ngục thần Sở Hạo, ngươi còn muốn cái gì nữa?"
“Quan Âm đại sĩ, lời này của ngươi nói làm như ta đang muốn cái gì vậy." Sở Hạo trả lời.
Đường Tăng sư đồ nhìn thấy hai người cứ nhìn nhau không ai mở miệng, vẻ mặt vô cùng khó hiểu.
“Quan Âm đại sĩ?” Đường Tăng lên tiếng hỏi.
Lúc này Quan Âm mới ý thức được dưới mắt không thích hợp bàn luận, đành phải truyền âm: "Ngục thần Sở Hạo, việc này hệ trọng, hy vọng ngươi cẩn trọng."
“Cẩn trọng, ta rất cẩn trọng.” Sở Hạo mỉm cười.
Cuối cùng, Quan Âm đành phải vung tay lên, đem Tái Thái Tuế trực tiếp lôi ra từ trong động phủ.
Rồi mang theo nó tạm thời rời đi, còn về chuyện tử Kim Linh, nàng dự định sẽ bàn bạc với Sở Hạo sau.
“Đi thong thả nhé.” Sở Hạo cười khoát tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận