Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 1341 túi Phật Đà: Đại Nhật Như Lai, ta thu phục rồi

Chương 1341 túi Phật Đà: Đại Nhật Như Lai, ta thu phục rồi Trong lòng Sở Hạo hiện lên một tia cười nhếch mép, rồi thoáng qua ngay tức thì.
Sở Hạo chân thành nhìn Đại Nhật Như Lai, chợt khổ não nói: "Nhưng là... ừm... có một chuyện rất khó mở miệng..."
Đại Nhật Như Lai tựa hồ đã cảm nhận được sự khó xử của Sở Hạo, liền chủ động nói: "Ta biết điện chủ đại nhân đang nghĩ gì, ngài có phải cảm thấy ta trước đây ở Tây Thiên, vừa mới quy hàng đã cùng ngài đi chiến đấu, trong lòng ngài bất an đúng không?"
"Yên tâm, điện chủ đại nhân tôn kính, ta Đại Nhật Như Lai không phải kẻ nay Tần mai Sở, ta toàn thân tràn đầy nguyên tắc!"
"Đầu tiên, ở Tây Thiên khi còn là phật chỉ là công việc của ta, ta không hề có bất cứ tình cảm nào với nó, trong lòng ta, luôn luôn cũng chỉ là vì chính nghĩa, vì để ánh nắng có thể rải đầy đến mỗi một ngóc ngách của thế giới!"
"Xin điện chủ đại nhân yên tâm, ta nhất định sẽ không làm gì sai trái, ta nhất định sẽ nghe lời răm rắp, như thiên lôi sai đâu đánh đó, ngài bảo ta đi hướng đông, ta tuyệt không đi hướng tây, bảo ta trộm chó, ta tuyệt không ăn trộm gà!"
Đại Nhật Như Lai vỗ ngực bang bang, dùng cái này để thể hiện sự trung thành của mình.
Nhưng mà, trên mặt Sở Hạo vẫn tràn đầy vẻ khó xử, "Nói thế nào nhỉ, ta không phải không tin ngươi, nhưng mà trong chiến đấu nguy cơ nổi lên bốn phía, ta hiện tại còn chưa an tâm để giao lưng cho ngươi..."
Đại Nhật Như Lai có chút sốt ruột, hiện tại nhiệm vụ Sở Hạo giao cho, là mấu chốt để hắn thật sự gia nhập chấp pháp đại điện.
Hắn tuyệt đối không có nửa điểm suy nghĩ khác, dù sao hắn thật sự muốn cống hiến cho chấp pháp đại điện mà!
Đại Nhật Như Lai vội vàng nói: "Điện chủ đại nhân, ngài không yên lòng ta cũng là chuyện bình thường, nhưng tuyệt đối không nên vì ta mà trì hoãn quá trình diệt trừ Ma tộc! Ngài thần thông quảng đại, có thể giống Quan Âm Bồ Tát cho Tôn Ngộ Không đeo Kim Cô Chú ấy, hoặc không thì cho ta mang cái gì đó lên đi? Bất kể là hạn chế gì, ta đều chấp nhận hết!"
Đại Nhật Như Lai hiện tại đang rất nóng lòng muốn thể hiện thái độ, không còn quan tâm đến bất cứ thứ gì khác nữa.
Cũng không phải hắn quá ngốc, mà là bởi vì hắn biết trong Tam Giới Lục Đạo, không có bảo vật nào có thể thật sự trói buộc được chân linh của Chuẩn Thánh trung giai.
Trừ cái Phong Thần bảng ra, nhưng Phong Thần bảng cũng phải thêm cả đ·á·n·h thần biền mới có thể tổn thương đến chân linh, uy hiếp được cường giả Chuẩn Thánh.
Nhưng rõ ràng Sở Hạo không có những thứ ngưu b·ứ·c như thế, đó là bảo vật ứng kiếp, Sở Hạo làm gì có thứ gì có thể trói buộc hắn được chứ?
Cho nên, Đại Nhật Như Lai nói rất ư là kiên định, dù Sở Hạo đưa cái gì cho mình đi nữa, chỉ cần mình muốn trốn thì chắc chắn sẽ được!
Sở Hạo nghĩ nghĩ, lại có chút khó khăn, "Thế nhưng mà, ngươi đường đường một Chuẩn Thánh ngũ chuyển, lại để ngươi mang thứ trói buộc, chẳng phải làm nhục ngươi sao?"
"Mà lại ta mà trói buộc ngươi, chẳng phải để thiên hạ cười nhạo ta vô năng? Ai, ta thật sự quá khó xử!"
Đại Nhật Như Lai liên tục khoát tay, vội vàng nói: "Không không không, điện chủ đại nhân tuyệt đối đừng nghĩ thế, ta hiện tại từ Tây Thiên rời đi, trên người còn dính mùi thối của Tây Thiên."
"Ngài ban cho ta bảo vật, thứ nhất có thể tẩy sạch dấu ấn của Tây Thiên, thứ hai có thể biểu hiện ra cho thiên hạ biết vinh quang khi ta gia nhập chấp pháp đại điện, chuyện này chỉ có lợi mà không hề có hại cho ta!"
"Ta hoàn toàn tự nguyện, mà còn rất vui lòng, xin điện chủ đại nhân đừng bận tâm đến cảm thụ của ta, cứ thoải mái mà trói buộc ta đi!"
Sở Hạo suýt nữa không nhịn được mà đ·á c·h·ết Đại Nhật Như Lai này, cái mẹ nó đây toàn là những lời gì thế này! Trước kia không biết Đại Nhật Như Lai lại là người như vậy, vì gia nhập chấp pháp đại điện mà có thể nói ra những lời nịnh nọt như thế,
Có lẽ, cũng là do Tây Thiên xa lánh Đại Nhật Như Lai nên thế chăng.
Kẻ dưới kiêu căng, kẻ trên lại xu nịnh.
Chuyện chẳng qua cũng là thế.
Bất quá, chuyện này có liên quan gì đến Sở Hạo chứ?
Sở Hạo chỉ là một ông chủ xưởng sản xuất đồ bỏ đi mở rộng với lòng dạ hiểm độc mà thôi.
Thấy Đại Nhật Như Lai chủ động dâng thận lên, Sở Hạo sao có lý do cự tuyệt được chứ?
Lúc này, Sở Hạo dò hỏi một cách thăm dò: "Thật sự được chứ? Chỗ ta thật sự có một pháp bảo nhìn không ra hồn vía gì, vốn định dùng để thuần phục ma sủng, nhưng nếu dùng để thuần phục ngươi, như vậy ngươi có khó chịu lắm không?"
Đại Nhật Như Lai liên tục lắc đầu, trên mặt tràn đầy chân thành: "Đâu có chuyện đó, nếu như là thuần thú, há không biết vô ngã tướng, không chúng sinh tướng, không dã thú cùng nhau sao? Ta đã là thú, thú đã là ta, xin điện chủ đại nhân tuyệt đối đừng coi ta là người!"
Sở Hạo giật nhẹ khóe miệng, nha, tên này cũng quá vô sỉ rồi đi?
Bất quá, như vậy cũng tốt.
Sở Hạo tỏ vẻ mười phần khó xử, lấy ra tử kim quấn, đưa tới trước mặt Đại Nhật Như Lai, nhưng rồi Sở Hạo đột nhiên rụt tay về, liên tục lắc đầu, "Không nên không nên, làm nhục một Chuẩn Thánh ngũ chuyển như vậy, thật sự không nên, ngươi dù gì cũng là người đứng thứ hai chấp pháp đại điện!"
Đại Nhật Như Lai gấp lên, trực tiếp đoạt lấy tử kim quấn: "Đưa đây!"
Thế là, ngay trước mặt Sở Hạo, Đại Nhật Như Lai không hề do dự, tràn đầy kiên định đeo tử kim quấn lên, miệng còn không ngừng kêu lên: "Cảm ơn điện chủ đại nhân, ta rất thích!"
Sở Hạo ngây người, còn có thể thao tác như thế này nữa sao?
Đại Nhật Như Lai trong lòng cười lạnh đắc ý, cái tử kim quấn này xem ra chính là đồ phỏng chế phẩm kim cô thấp kém, trong Tam Giới Lục Đạo này, cũng chỉ có Mã Toại có thể luyện chế kim cô.
Cho dù là Sở Hạo có thu phục được Mã Toại ngay lập tức, kim cô do Mã Toại luyện chế, tối đa cũng chỉ trói buộc được Đại La Kim Tiên thôi,
Mặc dù cái tử kim quấn này trong tay mình trông rất ngầu, nhưng Đại Nhật Như Lai không có lý do gì tin rằng Mã Toại có thể luyện chế ra được một bảo vật hạn chế Chuẩn Thánh.
Cho nên, đừng nói đây chỉ là một cái tử kim quấn, cho dù là một cái nón xanh, Đại Nhật Như Lai cũng sẽ không hề do dự mà đội lên!
Nói đùa, trong Tam Giới Lục Đạo há có bảo vật nào trói buộc được Chuẩn Thánh chứ?
Nếu có thì chấp pháp đại điện chẳng phải lật trời rồi sao? Hắn đi một chuyến vực sâu chẳng lẽ lại mang cả một đám Ma tộc cường đại trở về?
Buồn cười!
Đương nhiên, sự đắc ý và khinh thường của Đại Nhật Như Lai chỉ giữ trong lòng, không biểu hiện ra ngoài.
Sau khi đeo tử kim quấn, Đại Nhật Như Lai không cảm nhận được chút dị dạng nào, nghĩ rằng chắc là cái đồ phẩm cấp thấp này quá yếu, bản thân đường đường Chuẩn Thánh nên chẳng có chút cảm giác gì.
Sở Hạo nhìn Đại Nhật Như Lai đeo tử kim quấn, trên mặt vừa lo lắng lại vừa mừng rỡ, "Làm ủy khuất ngươi Đại Nhật Như Lai rồi, sau này ngươi cứ mang theo cái này đi, vừa khéo phối hợp với cái trán bóng loáng của ngươi."
Đại Nhật Như Lai liên tục gật đầu, cười bồi nói: "Đâu có gì đâu, ta rất thích cái tử kim quấn này, cảm ơn điện chủ đại nhân!"
"À, về sau điện chủ đại nhân cứ gọi ta là Nhật là được rồi, ta không còn là Đại Nhật Như Lai nữa."
Sở Hạo mặt mày cổ quái,
Nhật?
Vậy sau này chẳng phải là liền hô Nhật hả, ngươi qua đây.
Như thế có phải người khác sẽ thấy mình đang chửi đổng không?
Không, là khẳng định sẽ.
Nghe quá thô lỗ, không chút văn minh hài hòa thân mậ t...
Ngay khi Sở Hạo còn đang xoắn xuýt về cái tên của Đại Nhật Như Lai sau này thì hệ thống đến.
[Đại Nhật Như Lai, ta thu phục rồi!]
Bạn cần đăng nhập để bình luận