Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 428: giội nước bẩn coi trọng chính là 1 cái hợp tình hợp lý

Chương 428: Giội nước bẩn quan trọng là một cái hợp tình hợp lý.
"Lão đại? Sao ngươi biết là Tây Thiên cướp? Lúc đó Thái Thượng Lão Quân bắt lấy nguyên thần, hiển nhiên là dùng phép sưu hồn mà không tra ra được rốt cuộc là ai làm." Na Tra hỏi.
Sở Hạo một mặt khinh bỉ nhìn Na Tra, "Đương nhiên là vu oan giá họa!"
Na Tra: "???"
"Ta giỏi nhất là thông qua kết quả suy đoán quá trình."
"Tây Thiên và ta có quan hệ gì? Bọn chúng hận không thể ta c·hết, chỉ vì không đánh c·hết được mà thôi."
"Đã là quan hệ như vậy thì ta không giội nước bẩn cho chúng nó, giội cho ai?"
Na Tra ngẩn người một chút, vẻ mặt non nớt đơn thuần lần đầu tiên lộ ra vẻ ngộ ra, "Thì ra lão đại lợi hại."
Sở Hạo khoát tay, "Thân ở loạn thế, ai có thể lo cho mình? Đối với đ·ị·c·h nhân, có thể ra tay đừng nương tay, lưu cho đối phương một con đường, chẳng khác nào tự chém mình một k·i·ế·m! Sau này phải chú ý."
Na Tra như có điều suy nghĩ gật đầu, trên mặt đều là vẻ cảm kích. Không ngờ Sở Hạo vậy mà đối tốt với mình như vậy, biết mình đơn thuần, lại tự mình dạy dỗ, dạy bảo mình những đạo lý tràn đầy trí lý, đây là những kinh nghiệm mà trước giờ chưa ai chịu nói cho mình! Trong lòng Na Tra cảm kích, chợt hỏi tiếp: "Vậy chuyện dọa Lão Quân..."
Sở Hạo xấu hổ cười, "kỹ năng bị động..."
Na Tra gật gật đầu, "Thì ra là thế, con học được rồi..."
Thật là một Na Tra bé nhỏ tốt bụng, đang đi trên con đường trưởng thành nhưng càng ngày càng lệch lạc.
"Vậy sau này chúng ta phải làm sao?" Na Tra hỏi.
Sở Hạo mỉm cười, "Chờ Tây Thiên tới tìm ta, rồi lại giội nước bẩn cho chúng nó."
Na Tra nhíu mày, "Thái Thượng Lão Quân bị t·r·ộ·m đồ, đang khẩn trương như vậy, bọn chúng tìm đến chẳng phải tự chuốc n·h·ụ·c?"
"Bọn chúng đâu phải đồ ngốc chứ?"
Sau đó... Liền nghe bên ngoài có tiếng quát nhẹ, "Ngục thần Sở Hạo, Phật Tổ Như Lai mời!"
Na Tra: "..."
Sở Hạo nhún vai.
Giội nước bẩn từ xưa đến nay là một môn kỹ thuật cần có tay nghề. Mặc dù Sở Hạo cũng không biết Tây Thiên rốt cuộc có làm như vậy hay không, nhưng mà mặc kệ có hay không, cứ giội trước cái đã!
Vừa nãy giội nước bẩn lên người Tây Thiên, dù Thái Thượng Lão Quân chắc chắn sẽ không tin, nhưng Sở Hạo dám khẳng định, trong lòng Thái Thượng Lão Quân nhất định có khúc mắc. Hắn khẳng định đang chú ý động tĩnh của Tây Thiên. Lúc này, bên phía Tây Thiên chắc đang điên cuồng tìm Thái Cực đan. Mấy ngày nay Na Tra theo yêu cầu của Sở Hạo đổi tất cả Thái Cực đan, một hành động lớn như vậy, Tây Thiên chắc chắn biết. Giội nước bẩn quan trọng là một cái tiền căn hậu quả hợp tình hợp lý, chỉ cần cho Thái Thượng Lão Quân biết, Trần Huyền Trang thiếu Thái Cực đan, lại để Thái Thượng Lão Quân biết Tây Thiên đang điên cuồng tìm kiếm Thái Cực đan, chẳng phải là đánh vào mặt nhau sao?
Sở Hạo nói với Na Tra "Đem tất cả Thái Cực đan mang đến."
Na Tra tự nhiên làm theo. "Đây là toàn bộ đan dược mới đổi gần đây, theo lời lão đại, trừ dùng tại chỗ thì không ai được phép giữ riêng."
Sở Hạo gật gật đầu, kế hoạch độc chiếm bước đầu thành công.
"Ngục thần Sở Hạo, Phật Tổ Như Lai cho mời!"
Tiếng kêu bên ngoài đã vang lên nửa ngày trời. Sở Hạo vẫn thong thả làm động tác duỗi gân cốt. Câu cá thôi, thả dây dài mới câu được cá lớn. Đến khi người bên ngoài không nhịn được nữa, trực tiếp phá cửa xông vào. Lại là người quen cũ của Sở Hạo lần trước, Bất Động Minh Vương.
Bất Động Minh Vương nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Sở Hạo, "Ta gọi ngươi nửa ngày, sao ngươi không thưa?"
Sở Hạo nhàn nhạt nhìn Bất Động Minh Vương, miễn cưỡng nói: "Ngươi đang dạy ta làm việc đấy à?"
Bắt đầu dạy người ta làm việc rồi đấy. Bất Động Minh Vương nổi điên, nhưng lại lộ ra vẻ hèn mọn, đánh không lại, chửi không được, cũng chẳng thúc giục được, trong lòng Bất Động Minh Vương chỉ cảm thấy mẹ nó muốn c·hết. Biết vậy đã không nhận lời Bồ Tát Quan Âm không nên đến đây! Lúc đó Bồ Tát Quan Âm vừa nghe đến chuyện phải đến đòi Sở Hạo đến Tây Thiên, ôm cột Linh Sơn sống chết không buông tay, nói nếu có tội thì g·iết luôn bà đi, tại sao lại bắt mình đến gặp Sở Hạo? Bởi vì Quan Âm Bồ Tát lấy c·ái c·h·ế·t ra để bày tỏ ý chí, cho nên Bất Động Minh Vương vô cùng tự tin kiêu ngạo đứng ra, "Không phải là kêu một tên ngục thần đến thôi sao? Ta Tây Thiên kêu hắn, sao hắn không đến được? Yên tâm, ta đích thân đi, lát nữa thôi, nhất định bắt hắn đứng bên ngoài ngay!"
Sau đó... sau đó Bất Động Minh Vương đứng bên ngoài Cửu Trọng Trời gào gần nửa ngày. Hỏng mất hết cả người rồi! Hắn vừa nghĩ đến chuyện hiện tại Trần Huyền Trang chỉ sợ sắp c·hết, trong lòng sợ hãi tột độ. Đây chính là bệnh t·a·m l·ý nguy hiểm mà, nếu Trần Huyền Trang c·hết, vậy thì chuyện đi Tây Du dứt khoát không cần nghĩ tới! Lòng tự trọng và kiêu ngạo yếu ớt của Bất Động Minh Vương lập tức tan nát! Vị đại lão này căn bản là thuộc loại khó chơi.
Quan trọng hơn là Bất Động Minh Vương còn biết, tiếp theo Sở Hạo còn đi dọa Tây Thiên, mẹ nó đây không phải tự mình tìm tội để chuốc lấy khổ sao! Không còn cách nào, ai bảo đi lấy cắp đan dược về, mà lại không có nửa viên Thái Cực đan. Đáng c·h·ế·t Thái Thượng Lão Quân!
"Hả? Không dạy ta làm việc à? Vậy ta ngủ trước?" Sở Hạo thăm dò hỏi.
Bất Động Minh Vương suýt thì tự kỷ, khẩn trương gần như sắp khóc, "Đại lão, con xin ngài là đại lão được không? V·a·n xin ngài nhanh đi cho."
"Nếu không Phật Tổ sẽ c·h·é·m c·h·ế·t con!"
Sở Hạo nhíu mày, nhanh chóng hỏi: "Lúc nào c·h·é·m, c·h·é·m thế nào, c·h·é·m chỗ nào, có cần d·a·o không? Ta cho mượn đao trảm tiên tru thần miễn phí!"
Bất Động Minh Vương khóc rống lên thật nhanh, đầu cạch cạch đập vào tường. Đừng giày vò tôi mà! Ngươi có thể g·iết tôi, làm gì tôi cũng được, nhưng xin đừng chơi kiểu đó nữa! Na Tra ở bên cạnh thấy vậy thì cúi đầu xuống, suýt nữa bật cười... tính x·ấ·u thì sẽ lây đấy.
Sở Hạo liếc mắt nhìn Bất Động Minh Vương, lắc đầu, xem người ta bị ép thành cái dạng gì rồi. Haizz, cũng không dễ dàng gì.
Sở Hạo thầm bấm ngón tay tính toán, thời gian Trần Huyền Trang c·h·ế·t vì bệnh còn khoảng một canh giờ nữa. Với cả, xem chừng thời gian, Thái Thượng Lão Quân kiểu gì cũng đã biết rồi. Sở Hạo đứng dậy, "Thôi được rồi, Như Lai đã thịnh tình mời, sao ta có thể phụ lòng người được? Đúng rồi, muốn ta đi làm gì?"
Sở Hạo vươn vai một cái.
Bất Động Minh Vương muốn bị ép đến khóc thét luôn rồi! "Đại lão, cha ơi, ông ơi, tổ tông ơi! Là đi cứu người, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp ấy, làm ơn đừng có lề mề nữa! Đi theo con mau!"
Bất Động Minh Vương cung kính mời Sở Hạo ra ngoài, trên mặt gần như chỉ có một nụ cười, cho dù nụ cười đó chẳng khác nào đang khóc. Sở Hạo một thoáng đã đi theo Bất Động Minh Vương đến Tây Thiên. Mà sau khi Sở Hạo đi rồi, Thái Thượng Lão Quân mắt nhìn chằm chằm hướng Bất Động Minh Vương rời đi, nghiến răng nghiến lợi, "Cứu người?"
"Lần trước ngầm sai người đi nghe ngóng Thái Cực đan chẳng lẽ là người của Tây Thiên?!"
"Đáng c·h·ế·t Như Lai!"
Trong mắt Thái Thượng Lão Quân hiện lên sát khí, tâm trạng khó lường. Trong lòng ông vẫn chưa dám kết luận vội, nhưng đã có một nửa nghi ngờ rồi...
Tây Thiên, Đại Lôi Âm Tự. Ba ngàn vị chư Phật nhìn chằm chằm Trần Huyền Trang đang nằm bất tỉnh nhân sự ở chính giữa, vẻ mặt cực kỳ khó coi. Sắc mặt của Phật Tổ Như Lai càng lo lắng đến đỏ bừng cả lên, "Mẹ nó đã đi nửa ngày rồi, đến nước này rồi, con cái người ta cũng đã đẻ đến bảy đứa rồi ấy!"
Cuối cùng, đúng lúc này, bên ngoài một vị tiên quân áo trắng, thong dong đi đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận