Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 1266 Thái Thượng Lão Quân: ta công đức đâu? Đi đâu rồi?

Chương 1266 Thái Thượng Lão Quân: công đức của ta đâu? Đi đâu rồi?
Lại nói giờ phút này Trư Bát Giới giúp Ô Kê Quốc quốc vương sống lại, bốn thầy trò Đường Tăng liền định đi đến Ô Kê Quốc, cùng vị quốc vương g·iả mạo kia đối chất tại công đường.
Trư Bát Giới trong lòng không rõ vị quốc vương thật mới phục sinh này đã được cải tạo ra sao, nhưng với lòng tin dành cho Sở Hạo, Trư Bát Giới vẫn vô cùng hăng hái, hiện tại hắn chỉ muốn nhanh chóng đến hoàng cung.
Ngược lại, Thái Thượng Lão Quân và Khổng Tước Đại Minh Vương vẫn luôn âm thầm giám sát cảm thấy có chút quái dị. Nhất là Thái Thượng Lão Quân, lúc quốc vương Ô Kê Quốc phục sinh, đáng lẽ ra sẽ thu được một lượng lớn công đức từ Tây Du, nhưng bây giờ, Thái Thượng Lão Quân lại đang đứng ngơ ngác trên không trung, “Công đức của ta đâu? Nhiều công đức của ta như vậy đi đâu rồi?”
Thái Thượng Lão Quân cũng không nghĩ rằng công đức của thiên địa lại chậm trễ đến thế, thứ này đặt giữa trời đất cũng không sinh ra lợi tức, làm sao mà quốc vương Ô Kê Quốc sống lại rồi mà một chút công đức cũng không có đến tay chứ!
Thái Thượng Lão Quân một mặt mờ mịt, hắn thấy mọi việc có gì đó rất không đúng, nhưng vị quốc vương Ô Kê Quốc kia lại tung tăng nhảy nhót, không có gì thay đổi, đúng là một vị quốc vương Ô Kê Quốc thật, chứ không phải là đồ giả mạo.
Vậy thì lại càng kỳ lạ hơn! Việc làm sống lại quốc vương Ô Kê Quốc công đức lớn như vậy, chẳng lẽ bị thiên địa tham ô rồi sao?
Thái Thượng Lão Quân càng nghĩ càng thấy lạ, nhưng vẫn không lựa chọn dừng Tây Du, dù sao hắn lấy Trư Bát Giới và kim đan làm môi giới, chính là không muốn bản thân mình có liên quan đến lượng kiếp của Tây Du.
Có lẽ là vì quốc vương Ô Kê Quốc chưa vạch trần cái vị quốc vương giả kia, nên nhân quả này chưa thành lập, vì vậy mà không có công đức.
Chuyện đã đến nước này, Thái Thượng Lão Quân cũng chỉ có thể tự an ủi mình như vậy, hắn không dám rời đi, chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm vào vị quốc vương thật, chỉ cần quốc vương thật dựa theo kế hoạch trước đó, trở về vương cung vạch trần vị quốc vương giả kia thì công đức nhất định sẽ đến tay.
Hy vọng bốn thầy trò Tây Du có thể nhanh chóng đi đến công đường, nhanh để công đức tới sổ, nếu không Thái Thượng Lão Quân không cam tâm.
Mà đoàn người Tây Du cũng không làm Thái Thượng Lão Quân thất vọng, Trư Bát Giới muốn xem vị quốc vương này có thể làm được trò trống gì, nên một ngựa đi đầu, Đường Tam Tạng cũng lo lắng cho hoàng hậu phi tần, kéo đoàn người Tây Du thúc ngựa chạy nhanh.
Mức độ chăm chú này, khiến cho những người đang âm thầm giám sát ở Tây Thiên phải tắc lưỡi, trước kia chưa từng thấy đoàn người này sốt sắng như vậy a, lần này làm sao lại chủ động đến thế?
Bốn thầy trò Tây Du rất nhanh đã đến Ô Kê Quốc, Đường Tam Tạng lễ phép đưa mấy tên lính canh không biết chuyện đi, sau đó cả đoàn nghênh ngang đi vào thành.
Còn mọi người thì sợ bị phát hiện nên vị quốc vương thật được che chắn cực kỳ kín đáo bằng áo choàng, không ai nhận ra.
Khi thầy trò đi vào thành, thấy phố xá ngăn nắp, phong cảnh náo nhiệt, lại còn gặp các lầu các nguy nga tráng lệ, nhưng bốn thầy trò lại không hề bị sự phồn hoa này làm cho mê hoặc, bọn họ một lòng hướng về thỉnh kinh, thẳng tiến đến vương cung.
Đến cửa vương cung, bốn thầy trò đại hỉ, Đường Tam Tạng lộ ra vẻ tươi cười vui mừng, trực tiếp hô lớn về phía vương cung, “Hoàng hậu phi tần Ô Kê Quốc, bần tăng đến cứu các ngươi đây!”
“Có ai không, báo cho bần tăng một tiếng, bần tăng muốn gặp quốc vương!”
Lần này, bốn thầy trò Tây Du muốn giải quyết nhanh gọn Ô Kê Quốc, không chút mập mờ.
Giọng nói của Đường Tam Tạng vang vọng khắp vương cung, giống như tiếng sấm khiến đám người Ô Kê Quốc sợ hãi! Lúc đó, toàn bộ vương cung náo động, bốn phía rối loạn cả lên, tiếng kêu sợ hãi vang lên liên tục, “Xong rồi, có địch nhân tấn công, còn trực tiếp đánh vào vương cung, chúng ta xong đời rồi!”
“Xem ra hôm nay là tai kiếp khó thoát, không ngờ phòng vệ của Ô Kê Quốc lại yếu như vậy!”
“Người đứng ở ngoài vương cung là một tên đầu trọc sơn phỉ, đáng ghét, nhất định là đám sơn phỉ chặn giết thái tử ở ngoài thành, chúng đã đánh vào đây rồi!”
“Giang sơn đổi chủ, ngay trong tầm tay! Dù sao vị quốc vương và thái tử này cũng không ra gì, đổi thì đổi thôi.”
Trong nháy mắt, toàn bộ vương cung náo loạn không chịu nổi, dù sao cũng bị sơn phỉ xông thẳng đến trước vương cung, đây cơ hồ chính là dấu hiệu diệt vong rồi!
Tuy nhiên, trong vương cung Ô Kê Quốc vẫn còn một chút cấm quân.
Lúc này, thái tử tự mình dẫn vô số cấm quân xông ra khỏi vương cung, thái tử hét lớn một tiếng, “Đáng c·h·ế·t, lũ sơn phỉ kia, vậy mà dám đánh vào vương cung ta! Các ngươi, các ngươi quá phận rồi!”
Mà giờ khắc này, vị quốc vương giả cũng mặt mày ngưng trọng mang theo cấm quân xông ra, nhìn bốn thầy trò ngoài sân, vẻ mặt của vị quốc vương giả lộ ra một tia phức tạp, nhưng chỉ là thoáng qua trong chớp mắt.
Vị quốc vương giả vô cùng uy nghiêm, chỉ vào bốn thầy trò phẫn nộ quát, “Các ngươi giỏi đấy, lại có thể đánh đến tận cửa vương cung ta!”
“Nhưng giang sơn này tuyệt đối không phải chỗ các ngươi có thể nhúng chàm, nếu không đi, ta sẽ giết sạch các ngươi!”
Bốn thầy trò trong nháy mắt bị hơn vạn cấm quân bao vây, tràng diện vô cùng hùng tráng.
Bất quá, cảnh tượng này bọn họ cũng đã thấy nhiều, nên cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Trư Bát Giới vô cùng tán thưởng, “Sư phụ, chiêu này của người thật hay, trực tiếp bỏ qua những thủ tục nhàm chán kia, tiến thẳng vào Ô Kê Quốc!”
Đường Tam Tạng mỉm cười, “Vi sư cũng chỉ là một người tốt nóng lòng muốn cứu người mà thôi.”
Tôn Ngộ Không nhìn đám hơn vạn cấm quân trước mắt, đám cấm quân kia tu vi cũng không kém chút nào. Xem ra dù là tu giả đỉnh cấp nhân gian đến đây cũng không dám làm càn.
Tôn Ngộ Không tiến lên một bước, liếc nhìn Đường Tam Tạng, nói, “Sư phụ, có cần lão Tôn ta ra tay dẹp bọn chúng trước không?”
Đường Tam Tạng lại nở một nụ cười ôn hòa, “Ngộ Không lùi lại, để vi sư tự mình giải quyết.”
“Đây đều là hoàng hậu phi tần cả đấy, con xuất thủ chẳng phải là tổn thương hòa khí sao?”
Đường Tam Tạng chậm rãi tiến lên mấy bước, khí tức ôn lương nhường nhịn của ông khiến đám cấm quân lập tức giương cung bạt kiếm, thái tử rút kiếm ra khỏi vỏ, chỉ vào Đường Tam Tạng, “Này! Tên sơn phỉ kia, không được tiến lên thêm một bước nào! Nếu không ta sẽ chém không tha!”
Đường Tam Tạng vốn muốn nhảy lên cho tên thái tử kia một quyền chết tươi, nhưng thấy ở đây còn có các hoàng hậu phi tần nhìn, Đường Tam Tạng cũng thoáng thu lại sát tâm.
Đường Tam Tạng chắp tay trước ngực, nói lớn, “Bần tăng là người được Đông Thổ Đại Đường Quốc ở Nam Thiệm Bộ Châu phụng chỉ đến Tây Vực Thiên Trúc Quốc Đại Lôi Âm Tự bái Phật cầu chân, nay đến đây, không dám không độ, chuyên đến để trao đổi thông quan văn điệp.”
Thái tử cười lạnh một tiếng, “Ngươi lừa quỷ à? Đây là dáng vẻ của người đi trao đổi thông quan văn điệp sao?”
“Ta không tin!”
Vị quốc vương giả cũng ở đó khẽ nhíu mày, “Nếu là đi trao đổi văn điệp, tại sao lại không quỳ lạy, mà trực tiếp đánh đến vương cung ta, có ý đồ gì?”
Đường Tam Tạng lại cười lạnh, nhìn thẳng vào vị quốc vương giả, “Ta là thiên triều Đông Thổ cổ lập, từ lâu đã được xưng là thượng quốc, các ngươi chỉ là nước nhỏ ven biên. Từ xưa đến nay, hoàng đế của thượng bang là cha, là vua, còn hoàng đế của hạ bang là con, là thần. Ngươi không từng tiếp đón ta, mà lại dám tranh cãi việc ta không bái lạy ngươi!”
Đường Tam Tạng bá khí cường thế, trong nháy mắt khiến người Ô Kê Quốc hít một ngụm khí lạnh, đúng là một vị hòa thượng cực kỳ cường thế a, người mà nói không phải là đến đánh vương cung Ô Kê Quốc bọn ta, thì ta không tin đâu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận