Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 1175 Địa Tàng Vương cùng Âm Ảnh Ma không thể không nói cố sự

Chương 1175: Câu chuyện không thể không kể giữa Địa Tạng Vương và Âm Ảnh Ma
Quá trình thu phục Âm Ảnh Ma lại không có bao nhiêu sai sót, dù sao Âm Ảnh Ma trong trận phản công vừa rồi đã dùng hết toàn bộ sức lực. Thêm vào việc Sở Hạo ở ngay gần, Thái Dương Chân Hỏa thiêu đốt hết công suất, Âm Ảnh Ma chỉ cảm thấy không thể động đậy.
Nhưng quá trình thu phục Âm Ảnh Ma lại vô cùng mới lạ. Trước đây, Sở Hạo đã tìm hiểu rất nhiều kiến thức từ Cửu Vĩ Yêu Hồ ở Xích Thiên Ma Thành, trong đó đương nhiên có cả thông tin về những thợ săn mạnh mẽ thường lui tới trong vực sâu hoang dã. Thực chất, những ma vật vô thức này thiếu sự dẫn dắt của linh hồn nên không có tư tưởng. Phương pháp thu phục chúng cũng rất rõ ràng, không có linh hồn thì giao cho chúng linh hồn!
Hồn chủng là một loại bảo vật có thể cấy một phần linh hồn của bản thân vào thức hải của ma vật vô thức. Loại vật này vô cùng quý giá, cho dù có đem tất cả địa linh ma thạch trên người Sở Hạo ra, e rằng cũng khó mua nổi một viên. Sở Hạo có thể một lần thu được hai viên, người đầu tiên phải cảm tạ, đương nhiên là Trương Long. Hắn đã thật sự giúp Sở Hạo rất nhiều.
Sở Hạo đem một chút xíu linh hồn của mình cấy vào hồn chủng, khiến nó giống như ngón tay của mình, để nó có thuộc tính bị chân linh của mình điều khiển, rồi cắm nó vào trong đầu quỷ quái. Quá trình này vô cùng nguy hiểm, chỉ cần Trương Long hoặc người khác có ý đồ xấu, xông lên cho Sở Hạo một đao, thì cơ bản Sở Hạo sẽ xong đời. Nhưng Sở Hạo lại không gặp vấn đề này, ngược lại mọi thứ diễn ra vô cùng suôn sẻ chỉ trong vài phút.
Khi Âm Ảnh Ma lần nữa mở đôi mắt đỏ tươi, trong ánh mắt của hắn đều là trống rỗng, so với vẻ điên cuồng và táo bạo vừa rồi thì giống như hai con ma khác nhau. Sở Hạo thử điều khiển một chút, các động tác của ma ảnh vẫn lưu loát như trước, lách mình, tiến công, hòa vào bóng tối. Tất cả mệnh lệnh đều được thi hành hoàn hảo.
Cảm giác khống chế Âm Ảnh Ma này thật không thể diễn tả, vì nguyên nhân hồn chủng trong cơ thể Âm Ảnh Ma, Sở Hạo khống chế Âm Ảnh Ma cứ như điều khiển cánh tay, không hề có chút ngăn cách hay trở ngại nào. Hơn nữa, cho dù Âm Ảnh Ma rời khỏi xung quanh mình, hắn vẫn có thể dùng bản năng ý thức để chiến đấu, cộng thêm mệnh lệnh Sở Hạo đưa ra để hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc. Chỉ có điều Âm Ảnh Ma không còn ý thức bản năng của mình, biến thành cỗ máy chấp hành mệnh lệnh của Sở Hạo mà thôi.
Đến đây, Sở Hạo đắc ý trong lòng. Âm Ảnh Ma có thực lực Tam Chuyển đã bị Sở Hạo thu phục. Sau này Sở Hạo coi như có thêm một tử sĩ không biết mệt mỏi, không sợ sinh tử! Điều này đặt ở Tam Giới, ai có năng lực như thế...
Nhưng một thoáng, một hình ảnh hiện lên trong lòng Sở Hạo. Hắn đột nhiên đứng sững lại tại chỗ. “Có chút kỳ quái...”
Sở Hạo nhìn con Âm Ảnh Ma đang đứng trước mắt, đặc biệt chú ý đến đôi mắt trống rỗng của nó, không hề có một chút tư duy nào, thậm chí sát khí cũng không có. Sở Hạo lại cảm thấy có một cảm giác quen thuộc mãnh liệt, giống như hắn đã từng nhìn thấy loại ánh mắt này ở đâu đó, mà không chỉ một lần!
“Địa Tạng Vương!!!” Sở Hạo đột nhiên mở to hai mắt, ý nghĩ này làm hắn sợ toát cả mồ hôi!
Sở Hạo mở to mắt nhìn con mắt của Âm Ảnh Ma. Nếu chỉ là sự trống rỗng vô thần bình thường, Sở Hạo nhất định sẽ không để ý đến. Nhưng đôi mắt của Âm Ảnh Ma lúc này lại toát lên sự băng lãnh, không có ý thức, không thấy đáy giống hệt Địa Tạng Vương Bồ Tát.
"Không đúng, vẫn có sự khác biệt!" Sở Hạo ngay lập tức nghĩ đến đám đông Tu La tăng bị Địa Tạng Vương khống chế trước kia, và cả đám yêu quái quỷ sứ bị điều khiển tự bạo trong thế giới toàn lưu ly. Âm Ảnh Ma và bọn họ có biểu hiện càng gần nhau một chút. Chúng có thể hoàn toàn hiểu mệnh lệnh, tiếp nhận tất cả thông tin, có được bản năng chiến đấu không hề trở ngại, nhưng lại không có ý thức của mình, giống như một cỗ máy chiến đấu bị xóa về 0, chỉ tiếp nhận các dấu hiệu nghe lệnh và chiến đấu, không có linh hồn riêng.
Sở Hạo càng nhìn càng thấy giống nhau! Lúc này, ánh mắt của Âm Ảnh Ma giống với đám yêu quái quỷ sứ trước kia và những A Tu La tộc bị Địa Tạng Vương độ hóa bên ngoài Ngũ Trọc ác thế! Điểm khác biệt duy nhất là trong ánh mắt của Địa Tạng Vương có thêm một chút ý thức.
“Chẳng lẽ, Tây Phương Giáo câu kết với vực sâu này?” Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Sở Hạo, nhưng hắn lại thêm phần nghi hoặc. Không đúng, Tây Phương Giáo hận không thể Tam Giới Lục Đạo chỉ có mình bọn họ, sao bọn họ lại câu kết với Ma tộc? Nhưng cách bọn họ điều khiển tử sĩ lại giống hệt nhau, như thể cấy hồn chủng vậy.
Theo Sở Hạo biết, vực sâu này tách biệt với Tam Giới, ít nhất là từ thời Hồng Hoang, thậm chí từ trước đó nữa. Lúc đó thì làm gì có Tây Phương Giáo. Sau khi tách ra, Tam Giới và vực sâu không còn liên thông nữa. Nếu không, việc Sở Hạo đi vào vực sâu sẽ không khiến ma vật vực sâu hoàn toàn không có phản ứng, bởi vì bọn chúng chỉ nhớ chuyện thời Hồng Hoang. Nhưng rõ ràng cách Tây Phương Giáo và vực sâu điều khiển người khác giống nhau y đúc, tất cả những ai bị Tây Phương Giáo khống chế đều như bị cấy hồn chủng...
Trong đầu Sở Hạo hiện lên rất nhiều ý nghĩ đáng sợ. Tam Giới tuyệt đối không đơn giản như những gì đang thấy. Tây Phương Giáo và vực sâu dường như có một mối liên hệ nào đó không rõ ràng. Đáng sợ nhất là, Thiên Đình dường như đã sớm biết chuyện này.
Bất kể là Tam Giới hay vực sâu, dường như đều không đơn giản như bề ngoài hắn nhìn thấy. Mà chuyến đi vực sâu này của mình vừa là ngoài ý muốn, cũng vừa có thể là tất nhiên! Rõ ràng vực sâu đã chia cắt với Tam Giới vô số năm, thậm chí còn biến mất trước thời Hồng Hoang, nhưng cho đến nay, nơi đây vẫn có mối quan hệ thiên ti vạn lũ với Tây Phương Giáo.
Sở Hạo càng thêm kinh ngạc trong lòng. Suy nghĩ lại thì Địa Tạng Vương Bồ Tát và Ngũ Trọc ác thế xuất hiện có vẻ cũng quá đột ngột. Bản thân sự tồn tại của bọn họ đã là một điều kỳ lạ nhất trong Tam Giới Lục Đạo. Quan hệ giữa họ và vực sâu e rằng mới là mật thiết nhất. Vậy Tây Thiên rốt cuộc đã sinh ra một đội ngũ lớn như vậy từ đâu? Hơn nữa, vấn đề này từ thời xa xưa Thiên Đình đã biết rõ. Nếu không, thì sao vô số Địa Tạng và Tu La tăng chúng lại có thể xuất hiện thuận lợi như vậy.
Sở Hạo bỗng dưng nhớ lại lúc Dược Sư Phật sắp chết, dường như ông muốn nói một điều gì đó, nhưng cuối cùng lại chỉ biến thành lời cầu xin đối với Sở Hạo. Dược Sư Phật cả đời đều cố gắng bảo toàn Tây Thiên, ông là một trong những người được lợi lớn nhất của Tây Thiên, nhưng trước khi chết vẫn cầu xin Sở Hạo, sau này khi mạnh lên thì hãy tiêu diệt Tây Thiên. Mà những Phật Đà bị Sở Hạo tiêu diệt trong những năm tháng qua, lúc sắp chết họ đã tuyệt vọng, nhưng cũng đã được giải thoát.
Sở Hạo vẫn còn nhớ ánh mắt và di ngôn của những Phật Đà đó trước khi chết. Cho nên lời của họ dường như đều đang chỉ về một hướng đi khó hiểu, tiêu diệt Tây Phương Giáo là số mệnh của Sở Hạo!
Đột nhiên bên cạnh vang lên một tiếng gầm thét của thế thân ma. Sở Hạo chợt bừng tỉnh, lắc đầu, cảm thấy bây giờ nghĩ những điều đó có vẻ hơi sớm. Dưa bên chỗ Bạch Băng đã chín rồi, có thể đi hái được rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận