Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 671: Lưu Sa Hà trước, sư phụ, nếu không ngươi thổi qua đi?

Chương 671: Trước Lưu Sa Hà, sư phụ, hay là ngươi cứ để gió thổi qua đi?
Hoàng Phong Đại Vương vốn muốn giữ Sở Hạo ở lại ăn cơm, nhưng lại sợ lỡ mất thời gian đến pháp điện không còn chỗ xếp hạng, vội vàng lên Thiên Đình mà đi. Đường Tăng cùng đồ đệ ba người ra sức giữ Sở Hạo ở lại trong đội, đừng nên đi đâu bắt cá nữa. Sở Hạo suy nghĩ một chút, cũng không từ chối.
Thật ra Sở Hạo vốn định đến Côn Lôn Sơn trước, vì cây hoàng trung lý ở quê nhà đã chín rồi. Nhưng Sở Hạo chợt nghĩ tới một vấn đề như ác mộng. Ở đó còn ba tỷ muội, mà dạo gần đây Sở Hạo quá thiếu rèn luyện, leo cầu thang thôi cũng thấy mệt, nếu mà đến đó thì cái eo chắc không chịu nổi mất. Thôi thì đợi qua kiếp nạn ở chỗ rèm cuốn đại tướng này rồi hãy đi, dù sao cũng còn thời gian.
Sở Hạo lại tiện tay lấy hai nắm kỷ tử, hai quả thận dê, vừa đi đường vừa nhấm nháp. Tất cả đều vì để bảo vệ tôn nghiêm đàn ông! Biết Sở Hạo sẽ tiếp tục ở lại Tây Du đoàn hai ngày nữa, Đường Tam Tạng vui như mở cờ trong bụng! Có Sở Hạo bảo bọc, yêu ma quỷ quái gì, Phật Đà Bồ Tát gì, tất cả đều không làm hại được mình!
Đường Tam Tạng quyết định luôn, không cưỡi ngựa nữa. Thế gian phồn hoa mê hoặc con mắt, không có thực lực thì đừng ra oai. Đường Tam Tạng ngồi trên lưng ngựa rất dễ bị yêu quái bắt đi, thực lực không cứng thì Đường Tam Tạng không dám lại tự đẩy mình vào hiểm cảnh. Từ khi bị Hoàng Phong Lĩnh dạy cho một bài học, Đường Tam Tạng càng không dám cưỡi ngựa, chỉ thích tự mình dẫn ngựa gồng gánh, lấy cái danh rèn luyện thân thể. Đường Tam Tạng cũng mong mình có thể mạnh mẽ hơn, không liên lụy các đồ đệ nữa. Ở Hoàng Phong Lĩnh lần đó, nếu không nhờ Đường Tam Tạng ngày thường rèn luyện, cộng thêm chút ít trợ giúp từ chiếc Cẩm Lan cà sa trên người, Đường Tam Tạng e là đã không qua nổi nạn ấy. Đường Tam Tạng càng phát hiện bản thân mặc Cẩm Lan cà sa bó sát vào người thì càng hưng phấn những tên tiểu yêu quái, vì thế ngày nào Đường Tam Tạng cũng mặc Cẩm Lan cà sa rất bó. Hắn thích cái cảm giác đằng sau lớp áo là một sức mạnh to lớn.
Đi một đoạn đường nữa, liền không gặp yêu quái nào. Đường Tăng cùng đồ đệ ba người sau khi thoát nạn, mấy ngày sau đã đi qua Hoàng Phong Lĩnh 800 dặm, phía tây trước mắt là một vùng đồng bằng. Thời gian trôi nhanh, trải qua mùa hạ thu, gặp ve kêu mùa đông tàn liễu, đoàn người cứ thế đi về hướng tây. Khi đang đi, chợt thấy một dòng nước lũ ào ạt, cuồn cuộn sóng đục ngầu. Sở Hạo nhíu mày, cuối cùng Lưu Sa Hà cũng đã tới!
Mà trên trời, giờ phút này Quan Âm Bồ Tát nhìn thấy Lưu Sa Hà cũng mừng rỡ vô cùng! Thành công ngay trong hôm nay rồi! Chỉ cần qua được hôm nay, Tây Du bốn người sẽ hoàn toàn tập hợp đủ, công đức đổ xuống chính là một món đại lợi nha! Quan Âm Bồ Tát vừa mới mừng rỡ, nhưng khi thấy Hàng Tam Thế Minh Vương và Đại Thế Chí Bồ Tát từ phía sau bay tới, Quan Âm Bồ Tát liền hơi nhíu mày. Hàng Tam Thế Minh Vương đến thì không nói làm gì, tại sao cả người hầu của A Di Đà Phật, Đại Thế Chí Bồ Tát cũng đến? Tình huống này Quan Âm Bồ Tát chưa từng gặp qua. Hàng Tam Thế Minh Vương chủ động chắp tay trước ngực, làm lễ, "Đại sĩ, tiểu tăng xin chào." Quan Âm Bồ Tát đáp lễ, rồi liếc Hàng Tam Thế Minh Vương, muốn hắn giải thích vì sao Đại Thế Chí Bồ Tát lại tới.
Hàng Tam Thế Minh Vương chưa kịp mở miệng, Đại Thế Chí Bồ Tát đã nhạt nhẽo nói: "Quan Âm Đại sĩ, bần tăng xin chào."
"Nguyên do sự việc không tiện nói rõ, tóm lại là Thế Tôn Như Lai tính được kiếp nạn này sợ có ma đầu làm loạn, đặc biệt lệnh cho ta cùng Hàng Tam Thế Minh Vương đến hỗ trợ."
"Tuy là như vậy, ta hi vọng đại sĩ có thể phân rõ tôn ti, hiểu rõ lễ nghĩa cấp bậc, tuyệt không nên làm mất hòa khí." Đại Thế Chí Bồ Tát ăn nói đầy gai góc, khiến Quan Âm Bồ Tát hơi nhướn mày, ánh mắt lạnh lùng. Quan Âm Bồ Tát vốn là người tâm ngoan thủ lạt, Đại Thế Chí Bồ Tát vừa đến đã đòi phân tôn ti hiểu lễ nghĩa, chẳng phải là không xem bà ta ra gì hay sao?
Lúc này, Quan Âm Bồ Tát lạnh giọng nói: "Nếu Như Lai Phật tổ phái ngươi tới giúp ta, tự nhiên phải tuân theo chỉ huy, biến số trong Tây Du rất lớn, một bước sai là sai cả một quá trình."
"Nếu không nghe theo điều hành, làm loạn Tây Du đại kiếp, đến lúc đó không còn là chuyện hòa khí nữa, mà là sự sống còn của cả Tây Thiên!"
Đại Thế Chí Bồ Tát đáp trả gay gắt: "Thật sao? Một nhiệm vụ đơn giản như vậy, có gì mà sai được?"
Quan Âm Bồ Tát thờ ơ: "Linh Sơn mấy lần suýt bị hủy, Đại Thế Chí Bồ Tát đều có mặt, mà lại không dám lên tiếng, thật không biết ngươi có mặt mũi gì nói những lời này." Sắc mặt Đại Thế Chí Bồ Tát lạnh xuống, trong lòng thầm mắng Quan Âm Bồ Tát không biết lượng sức mình, ngạo mạn vô lễ, nhưng cũng không muốn dây dưa thêm.
Hàng Tam Thế Minh Vương cười khổ, giờ đây hắn đang trong tình cảnh khó xử nhất. Thân phận hai vị Bồ Tát đều cao hơn mình, hai người này mà cãi nhau, Hàng Tam Thế Minh Vương một câu cũng không dám nói chen vào. Hàng Tam Thế Minh Vương vội nói: "Hai vị Bồ Tát, phía dưới chính là Lưu Sa Hà, dù thế nào, chỉ cần vượt qua kiếp này, Tây Du bốn người tự nhiên sẽ đủ, đến lúc đó công đức trên trời sẽ đổ xuống, mong hai vị lấy đại nghiệp Tây du làm trọng." Đại Thế Chí Bồ Tát hừ lạnh một tiếng, không ý kiến gì. Quan Âm Bồ Tát trong đáy mắt lóe lên vẻ lạnh băng, nhưng lại không hề tỏ ra giận dữ. Đại Thế Chí Bồ Tát tuy theo bên cạnh A Di Đà Phật, nhìn có vẻ thân phận cao quý hơn. Nhưng Quan Âm Bồ Tát rốt cuộc cũng là người từng trải qua phong thần lượng kiếp, đi lên từ chém giết hai giáo, Quan Âm Bồ Tát thật sự chẳng kiêng kỵ Đại Thế Chí Bồ Tát này chút nào.
Hai vị Bồ Tát, một vị Minh Vương, đều đứng trên mây, nhìn xuống dưới. Lúc này, Sở Hạo nếu cảm ứng được, ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, khóe miệng liền nhếch lên một nụ cười đầy ý vị. Tây Thiên đúng là không biết sống chết mà, coi như là đến để đưa đồ ăn đấy à?
Lúc này Sở Hạo đứng dậy, nói với Đường Tam Tạng và mọi người: "Mấy nhóc con, ta có việc phải đi một lát, các ngươi cứ tiếp tục." Sở Hạo tự nhiên không muốn người khác xem mình như diễn trò khỉ, phối hợp rời đi, bay về phía bầu trời. Vừa thấy Sở Hạo đi, Đường Tam Tạng đã bắt đầu căng thẳng!
Đường Tam Tạng nhìn thấy con sông lớn thông thiên này, vội hỏi: "Đồ đệ, nhìn phía trước kia nước sông mênh mông, sao không thấy thuyền bè đi lại, chúng ta đi qua kiểu gì đây?" Trư Bát Giới nghe vậy, miễn cưỡng đáp: "Sóng lớn thật, không có thuyền có thể sang."
"Nhưng mà không sao, cứ nhảy qua là được!" Trư Bát Giới chiến thần nhập thể, nhảy một phát đã xa ngàn dặm, cái Lưu Sa Hà này thật sự không khó vượt qua đến vậy. Hắn vừa ở trên không trung, vừa lấy tay che mày nhìn, cười nói với Đường Tam Tạng: "Sư phụ à, con nói thật nhé, sư phụ là không được rồi." "Con sông này mà để Lão Tôn qua thì chỉ cần lắc cái hông một cái là qua; còn sư phụ mà qua thì đi bộ nhất định là không qua nổi, mà là có thể để cho cái xác chết của người trôi qua thôi."
Đường Tam Tạng giật giật khóe miệng, bất đắc dĩ nói, "Sao lại nghĩ để cho ta đi chết thế? Sông lớn này mênh mông bát ngát, dài bao nhiêu, ta thực sự không được trộm chút lười biếng, bay qua sao?"
Hành giả đáp: “Nhìn sơ thì khoảng tám trăm dặm.”
Trư Bát Giới lại nhấc lên một chút đòn khiêng, "Có chính xác không? Nhiều hơn một mét hay thiếu một mét đều không được à." Tôn Ngộ Không cầm gậy lên, "Lại đây, ngươi đưa đầu heo qua đây, ta cho ngươi thêm món ăn, thịt đầu heo!" Trư Bát Giới vội vàng co rúm người lại, ngượng ngùng cười một tiếng: "Nói đùa thôi mà."
Đường Tam Tạng thấy có chút nhức đầu, cứ đi đi lại lại, “Xa vậy à? Vậy làm sao mà qua? Cũng không thể đi bộ thật chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận