Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 419: Trần Huyền Trang: Mệnh ta do ta, không do trời

Chương 419: Trần Huyền Trang: mạng ta do ta, không do trời “Không, thần tiên xin đừng đi, thần tiên cứu ta với!!” Trần Huyền Trang nhìn bóng lưng Sở Hạo đi xa, liều mạng gào to. Nhưng vô ích, Sở Hạo đã đi thì không hề ngoảnh đầu lại. Trong phòng giam trống rỗng, Trần Huyền Trang cảm nhận được hơi lạnh ẩm ướt xộc đến, bỗng chốc như chim sợ cành cong, hoảng sợ cực độ bật dậy. “Không, ta không muốn chết, ta không muốn bị đám Phật Đà giả dối kia mang đến Tây Thiên, bọn chúng sẽ giết ta, ta không muốn!” “Làm sao bây giờ, nên làm gì! A a a! Đáng chết, đáng chết!” Trần Huyền Trang đi đi lại lại trong phòng, trên mặt lộ rõ vẻ điên cuồng tột độ. Hắn sợ Tây Thiên, sợ những Phật Đà kia mang mình đến tẩy não, sợ mình mất đi tất cả phồn hoa thế gian. Lúc này hắn như một con thỏ hoàn toàn mất hết chủ kiến, chỉ luống cuống lo sợ tại chỗ. Bỗng nhiên, trong mắt Trần Huyền Trang lóe lên một tia dữ tợn, “Không, mạng ta do ta, không do trời!” Trần Huyền Trang đã quyết định.
Về phần bên này, Sở Hạo rời khỏi nhà giam, cũng không định ở lại trông coi. Trên thực tế... Sở Hạo cũng không biết tối nay sẽ có chuyện gì xảy ra, Tây Phương Giáo có đến trộm người hay không, tất cả đều do Sở Hạo đoán mò. Dù sao cứ đoán gì nói nấy, nói với Trần Huyền Trang cũng đâu cần chịu trách nhiệm, hắn còn dám đánh ta chắc? Đúng là đồ nghiệt tử. Còn về tại sao lại nói vậy, nguyên nhân tự nhiên là cái tâm biến thái... Khụ khụ, chủ yếu là Sở Hạo có suy đoán về sự vô sỉ của Tây Phương Giáo. Với lại Sở Hạo phát hiện tên nhóc Trần Huyền Trang này tố chất tâm lý quá kém, thậm chí còn có chút hành vi điên rồ, việc này đúng là thuận theo ý Sở Hạo rồi. Dọa hắn một chút, nhỡ có chuyện gì thì Như Lai Phật Tổ sẽ phải ra mặt dọn dẹp. Sở Hạo đi vào hoàng cung. Đường Vương vội vàng chạy ra đón. Hai người cũng chẳng khách sáo gì, đi vào thư phòng. “Cứ tự nhiên ngồi.” Sở Hạo nói. Đường Vương rất câu nệ nói, “Không, đại lão ngài cứ mời ngồi trước.” Sở Hạo vốn không thích khách sáo như vậy. Bất quá hôm nay cũng không phải đến để phê bình Đường Vương, Sở Hạo dự định đến nói chuyện. “Đại lão đêm đến đây, chắc là vì chuyện của Trần Huyền Trang kia chứ?” Đường Vương chủ động nói, việc gì không có thì không lên Tam Bảo Điện. Sở Hạo gật đầu, nói “Ngươi có biết thân phận của hắn là gì không?” Đường Vương lắc đầu, “Việc này trẫm cũng không biết, xin mời đại lão chỉ rõ.” Sở Hạo nghĩ nghĩ, thật ra nói vấn đề này ra cũng không gây ảnh hưởng gì. Cùng lắm thì Tây Thiên chịu chút thiệt. Sở Hạo giúp Tây Thiên ăn chút thiệt là có phúc đấy, chịu thiệt chút thì tốt! Sở Hạo nói thẳng: “Kẻ này chính là đồ đệ thứ hai của Như Lai Phật Tổ ở thế giới phương Tây, Kim Thiền Tử đấy.” “Chỉ vì 500 năm trước, Phật Tổ giảng đạo, Kim Thiền Tử ngủ gật, liền bị đuổi xuống thế giới cực lạc.” Đường Vương lại tỏ vẻ vô cùng nghi hoặc, “Chỉ vì ngủ gật trong lúc giảng đạo mà bị giáng chức xuống trần gian? Chuyện này thật sự có người tin sao?” Sở Hạo nhíu mày, cười nói, “Mù sinh, ngươi phát hiện ra vấn đề rồi.” Đường Vương chắp tay, cười nói: “Hổ thẹn hổ thẹn, vấn đề này trẫm xem xét cũng không ít, nếu không phải là bí mật điều động chức quan, hoặc là cố ý an bài, vị quân vương nào lại đem trọng thần của mình biếm trích đi xa chứ?” “Nói chung Phật Đà đều là người, bọn họ nghĩ ra được chuyện gì, chúng ta chưa hẳn đã nghĩ không ra.” Nếu như trước đây Đường Vương không có chút kiến thức nào, chỉ sợ đã bị dáng vẻ cao cao tại thượng của đầy trời thần phật lừa gạt quỳ bái, mất đi bản thân. Nhưng từ khi tu luyện có thuật pháp, lại được ngục thần chú ý, sống hơn 500 tuổi, đã trải qua vô vàn chuyện ly kỳ, thậm chí ngay cả chuyện khởi tử hoàn sinh cũng trải qua. Đường Vương bắt đầu nhận ra mình đã thay đổi. Bây giờ, mình chỉ kính trọng những người có đức hạnh, có chính khí, còn những thần phật tính toán chi li kia, hắn không còn sùng bái mù quáng nữa! Sở Hạo nhíu mày, trên mặt lộ vẻ tán thưởng, “Bệ hạ đối đãi với đầy trời thần phật như thế nào, ngươi cũng đã rõ, đám Phật Đà Tây Thiên đang đợi thu phục Nam Chiêm Bộ Châu, bọn chúng muốn các ngươi quỳ bái đấy.” Trong mắt Đường Vương lóe lên ánh sáng kiên định, nói thẳng: “Thần phật cũng chỉ là người thôi!” “Trẫm cai quản giang sơn, vì bách tính mưu phúc lợi, cẩn trọng, không dám lười biếng, mới có được Đại Đường hưng thịnh như bây giờ, đâu có liên quan gì tới Tây Thiên, dựa vào cái gì để ta quỳ bái bọn chúng?” “Thậm chí, Thiên Trúc Phật Quốc và Đại Đường mấy năm liên tiếp giao chiến, thủ đoạn tàn độc đều dùng hết, bao nhiêu tướng sĩ Đại Đường đã chết dưới tay chúng! Thù này vẫn còn chưa tính!” “Với tình hình như vậy, làm sao có chuyện trẫm lại đi tôn thờ cúng bái một Phật Đà của Tây Phương Giáo? Chắc chỉ có lũ bán nước cầu vinh, vong ơn bội nghĩa, khúm núm nịnh bợ phản đồ mới làm thế thôi!” Đường Vương nghĩa chính từ nghiêm, giọng nói dõng dạc, thật có bá khí vung đao chém Phật Đà! Và những lời này đều xuất phát từ ý nghĩ thật sự trong lòng Đường Vương, tuyệt không hề dối trá. Đường Vương vẫn còn nhớ như in cảnh Sở Hạo năm xưa ở biên giới Đại Đường, nổi giận mắng định quang Hoan Hỉ Phật. Đường Vương đã chấp nhận và uốn nắn, con người ta không nên, chí ít không thể giống Trường Nhĩ Định Quang Tiên, quá ti tiện như vậy! Ruồng bỏ dân lành Đại Đường, lại đi tôn thờ cúng bái một đám coi dân như chó lợn, tùy ý lừa gạt Phật Đà?! Mơ tưởng hão huyền! Thả mẹ nó cho bọn hắn đi xoắn ốc ngoặt bảy sắc cầu vồng đánh rắm đi! Sở Hạo nhìn Đường Vương một bầu nhiệt huyết, không khỏi bật cười, “Tốt, bệ hạ vừa cao vừa cứng, thật là phúc cho vạn dân!” “Chỉ bất quá, có một chuyện, ngươi có thể phải chịu chút ủy khuất.” Đường Vương nhíu mày, “Ngài nói xem?” Sở Hạo nheo mắt nói “Ta muốn ngươi sau này kết nghĩa với Trần Huyền Trang.” Mắt Đường Vương trong nháy mắt trợn tròn, mặt đầy vẻ không thể tin nổi, “Ý ngài là, ta phải gọi tên ma tăng ngang ngược hung hãn Trần Huyền Trang kia là ngự đệ?” Sở Hạo gật đầu, “Đúng là như vậy.” Vì tin tưởng Sở Hạo, Đường Vương cũng không hỏi thêm gì, “Trẫm đáp ứng ngài.” Sở Hạo nhíu mày, “Không hỏi một chút sao?” Đường Vương lắc đầu, kiên định nói: “Ta tin tưởng ngươi!” Sở Hạo mỉm cười, “Yên tâm đi, không làm ngươi thiệt đâu.” Sở Hạo trong lòng chỉ suy đoán, nếu để Đường Vương và Trần Huyền Trang kết nghĩa huynh đệ, thứ nhất có thể thu phục được tâm Trần Huyền Trang, nhất là khi trong lòng hắn đầy nghi kỵ đối với Tây Thiên, lại chẳng có chỗ nào để nương tựa. Thứ hai, Sở Hạo muốn cho Tây Thiên một bất ngờ nho nhỏ. Sở Hạo chợt nhớ ra, vội nói: “Hai ngày nay nếu nhìn thấy có gì khác lạ trong đại lao, cũng đừng kinh ngạc, chuyện gì cũng có thể xảy ra.” “Nên làm gì thì tự ngươi quyết định.” Trong lòng Đường Vương âm thầm đoán, không lẽ lại đến thật sao, đường đường là Phật Đà Bồ tát Tây Thiên, không thể đến cướp một ngục tù trần gian của ta đấy chứ? Không thể có ai vô sỉ như vậy đâu. Đại lão đúng là thích đùa. Sở Hạo bận rộn cả ngày, ngáp một cái đứng dậy, đằng sau còn phải đến Thiên Đình một chuyến nữa, mệt chết mất. Đường Vương thấy vậy, rất tự giác đứng lên nói: “Vậy trẫm không quấy rầy đại lão nghỉ ngơi nữa, trẫm xin phép đi trước.” Sở Hạo khoát tay, “Đi đi, đi đi.” Đường Vương khom người gật đầu, lui ra ngoài. Sở Hạo ngồi trong thư phòng, trầm tư hồi lâu mới bỗng nhiên giật mình, “Ngọa Tào, hình như ngươi mới là chủ nhân hoàng cung đấy chứ! Trở về!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận