Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 1022 Sở Hạo khẳng định: Hoàng Long Chân Nhân, đại tài

Chương 1022 Sở Hạo khẳng định: Hoàng Long Chân Nhân, đại tài. Luận chuyện rau hẹ thì thế nào mà đấu với quỷ được? Rõ ràng là không đủ sức đánh. Khoảnh khắc Quan Âm Bồ tát ngang nhiên ra tay, đám tiểu quỷ còn có chút sợ sệt, dù sao bình ngọc tịnh và cành dương liễu của Quan Âm Bồ tát là những pháp bảo lợi hại, chứa đựng sinh mệnh lực cực lớn, có thể làm cho đất khô cằn núi lửa hồi sinh xanh tươi trong một đêm. Mà lũ tiểu quỷ này lại là tử vật, chí âm chí tà, nếu bị pháp bảo tràn đầy sinh mệnh lực kia chạm vào, có lẽ sẽ toi mạng. Thế nhưng, bọn tiểu quỷ né tránh nửa ngày trời, mà căn bản không bị cành dương liễu đánh trúng, chúng đột nhiên cảm thấy nghi hoặc, liền tập trung nhìn, cành dương liễu trong tay Quan Âm Bồ tát, sao trông có vẻ kỳ quái vậy? Ơ? Rau hẹ?! Bọn tiểu quỷ: Xin lỗi, có mạo phạm. Trong một khoảnh khắc, tình cảnh xấu hổ đến mức Quan Âm Bồ tát muốn chuyển sang thế giới khác sống. Quan Âm Bồ tát trong lòng thầm mắng, sao mình lại không vứt cái bó rau hẹ này đi? Rốt cuộc mình là cái dạng gì vậy chứ? Quỷ mẫu trong chốc lát còn tưởng rằng Quan Âm Bồ tát đang sỉ nhục mình, tức giận hét lên: "Ăn hết nàng đi!!!" Dĩ nhiên không phải nói ăn rau hẹ. Lũ tiểu quỷ bị rau hẹ xua đuổi nhục nhã, liền càng thêm tức tối, điên cuồng xông về phía Quan Âm Bồ tát. Bản thân Quan Âm Bồ tát bị lũ tiểu quỷ này mai phục đã mất tiên cơ, lại thêm bó rau hẹ trong tay vốn không có sức chiến đấu, trong nháy mắt Quan Âm Bồ tát đã rơi vào thế hạ phong! Móng vuốt của lũ tiểu quỷ vung ra sắc nhọn như gió, mỗi lần đều có thể cào trên người Quan Âm Bồ tát một vết, hơn nữa số lượng lũ tiểu quỷ lại rất đông, dù Quan Âm Bồ tát có cố gắng tránh né, nhưng góc độ của lũ tiểu quỷ quá xảo trá, hung hãn không sợ chết, quần áo của Quan Âm Bồ tát đều sắp bị xé rách, mà vẫn không chạm được vào bọn tiểu quỷ. Quỷ mẫu đánh lén vẫn vô cùng có kinh nghiệm, thực lực bản thân nàng cũng không kém Quan Âm Bồ tát bao nhiêu, thêm vào đánh lén thành công, hơn nữa bó rau hẹ của Quan Âm Bồ tát tựa hồ không có chút sức chiến đấu nào, trong nháy mắt liền chiếm được thượng phong. Quỷ Mẫu dữ tợn cười một tiếng: "Quan Âm Bồ tát, ngươi không cần kéo dài thời gian nữa, Đại Nhật Như Lai không tới được đâu." "Hôm nay các ngươi hẳn phải chết không nghi ngờ!" Quan Âm Bồ tát nghe vậy, kinh hãi, nàng đoán quả nhiên không sai, Đại Nhật Như Lai, chủ lực cường giả kia vậy mà bị ngăn cản! Lần này, A Tu La tộc và Ma tộc đến đây quả có chuẩn bị! Quan Âm Bồ tát vừa chiến đấu gian nan vừa gọi lớn với Hoàng Long Chân Nhân: "Sư huynh, huynh còn thủ đoạn gì nữa, mau tung ra đi, nếu không chúng ta sắp chết ở đây mất!" Hoàng Long Chân Nhân mặt đầy cay đắng, trong lòng thầm thương cảm, ta làm gì có biện pháp gì? Sư tôn cũng đâu cho ta pháp bảo hộ thân gì đâu, ta vất vả lắm mới đến được tam giới một chuyến, liền bị ngươi lừa qua đến làm công, ngay cả b-ức cũng không có làm, đã bị đánh lén, cả thận cũng suýt bị cắn mất, ta dễ dàng sao? Dù thế nào, Hoàng Long Chân Nhân cũng biết tình hình trước mắt không mấy khả quan, hắn lớn tiếng nói: "Sư muội, ta cũng không có biện pháp gì, hay là trốn đi?" Quan Âm Bồ tát suýt chút nữa loạng choạng ngã từ trên không trung xuống, mẹ nó......Sao mà yếu thế thế? Quan Âm Bồ tát bỗng hối hận, hay là mình đã quá đề cao Hoàng Long Chân Nhân, dù sao thì đây cũng là một nhân vật khi thắng khi thua, cho dù tu luyện nhiều năm như vậy, cho dù đã tu luyện đến cảnh giới đại năng, vẫn yếu như vậy sao? Vừa ra trận đã muốn trượt rồi à? Đã thế thì đừng mong chờ cái đồ yếu này làm gì. Nhưng Thấp Bà Quỷ Mẫu hiển nhiên không định để Hoàng Long Chân Nhân và Quan Âm Bồ tát đào tẩu, Thấp Bà cười lạnh một tiếng: "Lỗ Thác La, động thủ!" Quan Âm Bồ tát đột nhiên cảm nhận được một ý hoảng sợ: "Tại sao lại là ta!" Quan Âm Bồ tát giơ cành dương liễu lên chống đỡ, Thao! Lại quên mất nó là rau hẹ! Chỉ trong chớp mắt, Quan Âm Bồ tát đã trúng đòn, một luồng hắc vụ quét qua người Quan Âm Bồ tát, trong mơ hồ Quan Âm Bồ tát chỉ thấy một đôi mắt đỏ thẫm chớp động trong khói đen, một giây sau, một đạo móng vuốt hiện lên trong làn khói, ngực Quan Âm Bồ tát bắn ra một tia máu tươi, bị móng vuốt sắc bén như trường kiếm xuyên thủng! "Phụt!!" Quan Âm Bồ tát phun ra một ngụm máu tươi lớn, lại chịu đựng đau đớn cực độ, tranh thủ thời gian nhảy ra. Lúc này nàng mới thấy, phía sau mình là một đám khói đen, Lỗ Thác La, ma tướng thứ hai của Minh Hà Huyết Hải đang ở trong bóng tối nhìn chằm chằm Quan Âm Bồ tát. Lỗ Thác La, giống như một đám bóng tối, không thấy tay chân, không có da thịt, chỉ có một đôi mắt đỏ thẫm chớp động trong khói đen, đúng là quỷ dị không gì sánh được. Quan Âm Bồ tát bị đánh lén lần này, sức chiến đấu giảm mạnh, trong lòng không khỏi bối rối, Hoàng Long Chân Nhân thấy Quan Âm Bồ tát bị đánh lén, gần như mất mạng, vội vàng toàn lực nổi giận chiến đấu với Thấp Bà, Hoàng Long Chân Nhân thậm chí tế ra pháp bảo bản mệnh, một thanh trường kiếm hình như Hoàng Long từ phía sau bay ra, bắn về phía Thấp Bà, Thấp Bà cảm thấy không ổn, cũng biết không thể dây dưa với Hoàng Long Chân Nhân, vội vàng lùi về phía sau. Hoàng Long Chân Nhân nhân cơ hội bay đến bên người Quan Âm Bồ tát, lo lắng hỏi: "Sư muội, sư muội muội không sao chứ?" Quan Âm Bồ tát mặt mày ảm đạm, ngươi để ta bị đâm thử xem có sao không! Quan Âm Bồ tát khí tức suy yếu, cũng không dám tức giận, chỉ lo lắng nói: "Sư huynh, có thủ đoạn gì đừng cất, mau tung ra, dẫn ta đi mau!" Hoàng Long Chân Nhân mặt đầy cay đắng, vô cùng khó mở miệng, nhưng vẫn thấp giọng nói: "Sư huynh nói thật, thực sự không có thủ đoạn gì, sư tôn lần này bảo ta đến điều tra tình báo, ta cũng không biết sẽ gặp phải tai họa này a!" Hoàng Long Chân Nhân cũng thấy tủi thân, ta rõ ràng chỉ là một kẻ đến điều tra tình hình tam giới, một người đi đường vô tội, tại sao lại xui xẻo thế này, mà lại rơi vào mai phục của A Tu La tộc và Ma tộc! Mấu chốt là, mọi người có quen biết đâu! Hoàng Long Chân Nhân cảm thấy ủy khuất, ngày xưa không oán ngày nay không thù, đánh ta làm gì? Ta chọc ai ghét ai à? Bất quá Hoàng Long Chân Nhân cũng không quá tuyệt vọng, nếu như liều mạng thì mang Quan Âm Bồ tát rời đi vẫn rất dễ dàng. Dù sao tu vi của Hoàng Long Chân Nhân vẫn ở đây, nhị chuyển viên mãn, bị nhị chuyển hậu kỳ đè lên đánh đúng là mất mặt, nhưng hắn nghĩ mình sẽ không đến nỗi mất mặt đến mức chạy trốn cũng không thoát được. Chỉ là Hoàng Long Chân Nhân rất rõ ràng, lần này mình nếu rời đi, Nguyên Thủy thiên tôn chắc chắn sẽ không để mình tiếp tục ở tam giới, vậy cuộc sống vui vẻ ngắn ngủi của mình liền kết thúc, đây không phải là điều hắn muốn. Đây cũng không phải là điều Sở Hạo muốn. Sở Hạo ở một bên xem lén đã lâu, thấy Quan Âm Bồ tát và Hoàng Long Chân Nhân rơi vào thế hạ phong, gần như bại trận, khóe miệng Sở Hạo nhếch lên một nụ cười xảo trá vui sướng khi người gặp họa, cuối cùng đã đến lúc mình ra tay rồi. Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau. Cái tên Hoàng Long Chân Nhân này quả thật như trong tưởng tượng của Sở Hạo, trâu b-ò, không, nhìn biểu hiện vừa rồi thì phải nói là hơn chứ không kém! Với một cái đồ vớt b-ức như vậy, sao Sở Hạo có thể thả hắn về được? Cái loại vớt b-ức này mà trở về tu luyện ở t-hiên ngoại thì chẳng phải quá lãng phí tài năng sao? Hoàng Long Chân Nhân, đại tài! Sở Hạo trong lòng khẳng định!
Bạn cần đăng nhập để bình luận