Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 719: 3 đại sĩ giá lâm, phật sinh thứ 1 lần ngang ngược càn rỡ

Chương 719: Ba đại sĩ giá lâm, Phật sinh lần đầu ngang ngược càn rỡ.
Khi Sở Hạo nhìn thấy người đến, chân mày cũng hơi nhướng lên. Đến rồi, công cụ của ta đến rồi! Không sai, người đến chính là tiện nghi sư phụ của Sở Hạo, Thông Thiên Giáo Chủ! Giáo chủ Tiệt giáo, sư đệ đồng môn của Thái Thượng Lão Quân! Đám yêu quái chấp pháp bên ngoài đại điện, khi nhìn thấy Thông Thiên Giáo Chủ đến, không khỏi kinh hãi, trong mắt còn có một hướng sùng kính sâu sắc. Năm đó, vào thời kỳ phong thần, chính vì Thông Thiên Giáo Chủ mở pháp mạch đạo tràng ở Bích Du Cung Tử Chi Nhai, mới khiến cho yêu quái trong Tam Giới có chỗ dung thân đầu tiên. Đó là ngôi nhà đầu tiên của Yêu tộc, cho dù Nữ Oa cũng chưa từng cho nhà. Mà Tiệt giáo cũng vì lòng bao dung của mình, trở thành phe thế lực lớn nhất trong tam giáo, cho nên số lượng Tiên Nhân dưới trướng nhiều nhất, được mệnh danh là “Vạn tiên triều bái”. Nguyên Thủy Thiên Tôn lại thường châm biếm Tiệt giáo toàn là những kẻ trứng nước ẩm ướt, về sau đại kiếp phong thần, thiên địa máu tanh một mảnh, mới dẫn đến việc cuối cùng Thông Thiên Giáo Chủ bị một đám vây công, ký kết Phong Thần bảng, kết thúc hạo kiếp. Vốn dĩ vị này nên vĩnh viễn bị giam ở Tử Tiêu Cung, giờ phút này lại đứng ở ngoài cửa chấp pháp đại điện, đám yêu quái chỉ nói là mừng rỡ khôn xiết! Tử Kim Long Hoàng và bốn vị Đại Đế, Trấn Nguyên Đại Tiên, Thái Thượng Lão Quân, Huyền Thiên Hỏa Phượng còn chưa kịp ấm chỗ, lại đứng dậy nghênh đón Thông Thiên Giáo Chủ. Mặc dù bốn vị Đại Đế trong lòng biết rõ Thông Thiên Giáo Chủ đến vì sao, dù sao thân phận của Sở Hạo từ lâu bọn họ đã biết. Nhưng dù sao, mọi người trên mặt vẫn tỏ ra khách khí, nhao nhao cất cao giọng nói: “Gặp qua Thông Thiên Giáo Chủ!” Thái Thượng Lão Quân sắc mặt phức tạp, lại nói: “Sư phụ sao lại để ngươi xuống đây? Chẳng lẽ có đại sự phát sinh?” Thông Thiên Giáo Chủ chỉ hừ một tiếng, lạnh lùng nói: “Sư huynh tốt, ngươi chỉ mong ta mãi bị giam ở Tử Tiêu Cung mới vừa lòng phải không? Ta không theo ý ngươi!” Năm đó Thái Thượng Lão Quân cũng tham gia vây công Tiệt giáo, mặc dù đều vì số trời, nhưng cũng làm xấu mặt. Cho nên lúc này, lời của Thái Thượng Lão Quân mang phần nhượng bộ của huynh trưởng, chỉ ôn tồn nói: “Sư đệ cứ an bài, có gì cần cứ nói, ta có thể giúp một tay.” Thông Thiên Giáo Chủ không định so đo nhiều với Thái Thượng Lão Quân, mối thù diệt giáo không phải một sớm một chiều mà tính toán cho xong. Thông Thiên Giáo Chủ thẳng hướng Sở Hạo, cười nói: “Ta lần này đến là vì nghe nói thiên đình có một thiếu niên anh kiệt, có cùng ta một lòng cao thượng, bao dung chúng yêu.” “Vì vậy, ta xuống hạ giới, muốn cùng tiểu hữu kết một thiện duyên, không biết tiểu hữu có thể cho chén nước trà được không?” Bốn vị Đại Đế trong lòng cười nhạt, giả bộ, ngươi cứ cố sức giả bộ. Sở Hạo cũng vui vẻ cùng Thông Thiên Giáo Chủ diễn trò, liền cười cất cao giọng nói: “Tự nhiên là cực tốt, đến, mời mau mời vào.” Sở Hạo khoái hoạt không phải giả vờ, là thật khoái hoạt. Có thể tính ra, công cụ hình người tốt sư phụ! Tốt biết bao, vừa đến một Tử Kim Long Hoàng, lại tới một công cụ hình người sư phụ. Sở Hạo đối với sự xuất hiện của Tử Kim Long Hoàng cũng là đại hỉ, vốn dĩ lần này đi Ngũ Trọc ác thế, Sở Hạo định đến Long tộc mời một cường giả Long tộc hơi lợi hại, chỉ cần ngăn cản Địa Tạng Vương Bồ Tát là đủ. Nhưng Tử Kim Long Hoàng không mời mà tới, trực tiếp bày tỏ thái độ, Địa Tạng Vương Bồ Tát ta chấp hết! Trong phút chốc, lực lượng của Sở Hạo đã đủ! Giải quyết được vấn đề trước mắt của chấp pháp đại điện, đỉnh chiến lực thiếu hụt. Nhưng chấp pháp đại điện chung quy vẫn có một vấn đề khó khăn, pháp bảo không đủ cho đám yêu quái. Sở Hạo thật sự không nghĩ đến có mấy triệu yêu quái đến chấp pháp đại điện, pháp bảo trong tay Sở Hạo cũng không nhiều. Trong này, cường giả Kim Tiên đếm không xuể, nếu không có pháp bảo tương ứng đối phó, thực lực kia phát huy ra rất ít. Kim Tiên và Thái Ất Kim Tiên thì tốt, Sở Hạo có đầy Hậu Thiên Linh Bảo, nhưng Đại La Kim Tiên coi như khó khăn, ít nhất phải có Hậu Thiên Chí Bảo mới được. Sở Hạo trong tay vừa hay có một nhóm, từ Tây Thiên nhặt được còn có pháp bảo cấm chế. Lần trước không cho tốt sư phụ làm việc, là Sở Hạo không đúng, Sở Hạo sơ suất, lần này nhất định phải cho tốt sư phụ chút việc làm! Sở Hạo nhiệt tình nghênh đón Thông Thiên Giáo Chủ đến, “Ngồi đi ngồi, đang có một việc muốn nhờ ngươi giúp đây.” Thông Thiên Giáo Chủ bị sự nhiệt tình của Sở Hạo làm cho có chút giật mình, dù sao lần trước hắn gặp Sở Hạo, gần như là ép buộc Sở Hạo trở thành đồ đệ của mình. Về sau nghe nói Sở Hạo ở trong Tam Giới, cũng không tuyên dương tên Tiệt giáo, vẫn luôn đơn thương độc mã, điều này làm Thông Thiên Giáo Chủ hơi nghi hoặc. Tiệt giáo ta mất mặt như vậy sao? Ngươi ngay cả danh hiệu cũng không muốn dùng? Thông Thiên Giáo Chủ ngồi xuống. Nhưng Thông Thiên Giáo Chủ lại cảm thấy rất kỳ quái, bốn vị Đại Đế, Trấn Nguyên Đại Tiên, Thái Thượng Lão Quân bọn người, vậy mà đứng đó, căn bản không muốn ngồi xuống. Vẻ mặt Thông Thiên Giáo Chủ vô cùng nghi hoặc: “Sao không ngồi?” Đám người cười gượng hết sức, chủ yếu là không muốn chơi trò cà rốt ngồi xổm nữa. Bất quá, lần này sẽ không có ai ngầu hơn đến. Dù sao, hai trong ba vị Tam Thanh đều đã đến đây, nếu có thêm ai đến nữa, vậy chỉ có thể là Đạo Tổ đích thân tới. Bất quá, ngầu không đến, hạng thường lại tới. Giờ phút này, ba vị đại sĩ toàn thân phát ra phật quang, từ xa thong thả bước đến. Ba vị đại sĩ hào quang vạn trượng, các nàng còn nhớ rõ lời Như Lai Phật Tổ khi đến dặn, chuyến này tuyệt đối không được làm mất mặt Tây Thiên. Chính là muốn ba vị đại sĩ thể hiện một chút! Ba vị đại sĩ cũng không khách khí. Nhất là Văn Thù Bồ Tát và Phổ Hiền Bồ Tát vừa mới bị đánh bầm dập ở phòng, đi trên đường càng vênh vang đắc ý, mũi vểnh lên trời! Văn Thù và Phổ Hiền cố ý phóng phật quang lớn nhất, từ trên đầu đám yêu quái ngông nghênh đi qua. Nhất là khi nhìn thấy bên dưới tất cả yêu quái đều kêu loạn, Văn Thù và Phổ Hiền Bồ Tát càng thảo luận với âm thanh lớn, Văn Thù Bồ Tát nói thẳng: “A, quả nhiên chấp pháp đại điện là nơi chứa chấp ô uế, đến đây toàn là lũ trứng nước ẩm ướt!” Phổ Hiền Bồ Tát càng không kiêng nể gì, “Thật đúng là cá mè một lứa, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, chỉ sợ cũng chỉ có người đại phát thiện tâm như chúng ta, mới có thể đến cái nơi dơ bẩn này. Nếu không, cũng chỉ có lũ chuột cống bẩn, mới có thể đến đây.” “Ấy, Quan Âm đại sĩ, sao ngươi không nói gì?” Quan Âm Bồ Tát im lặng nói, trực giác, hoàn toàn là bản năng trực giác, nàng cảm thấy không nên tìm đường chết, nhất là tại chấp pháp đại điện của Sở Hạo. Văn Thù Bồ Tát và Phổ Hiền Bồ Tát lại không chút thu liễm, phụng mệnh ngang ngược, hơn nữa còn thù mới hận cũ, hai người kia lại càng không khách khí. Các nàng thấy đám yêu quái nhìn mình có chút quái dị, trong ánh mắt kia không phải ngưỡng mộ, không phải tức giận, mà là… thương hại? Văn Thù Bồ Tát và Phổ Hiền Bồ Tát ngang ngược càn rỡ, bay lượn từ trên không, ngông nghênh không gì sánh bằng, lấy pháp bảo của mình, từ trên trời giáng xuống, giận dữ rơi xuống, ầm vang nện xuống trên điện đường chấp pháp đại điện, “Người ở trong nghe, ta là Văn Thù Bồ Tát, mau ra nghênh tiếp!” “Chúng ta là người Tây Thiên, vô thượng tôn quý, nếu dám lãnh đạm chúng ta, sẽ cho các ngươi biết chữ 'chết' viết thế nào!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận