Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 1458 con của ngươi rất quen, chín mọng đã

Chương 1458: Con của ngươi rất quen, chín mọng rồi
Âm thanh này, vang lên bên tai Sở Hạo, gần ngay trong gang tấc... Sở Hạo cứng đờ quay đầu nhìn, cái nhìn này lại khiến Sở Hạo trợn tròn mắt. Hi Hòa vừa nãy còn là một th‌i t‌hể không chút sinh cơ, giờ phút này lại đang mỉm cười nhìn hắn, vừa rồi, chính là Hi Hòa đang thì thầm nhẹ giọng bên tai Sở Hạo! Cả người Sở Hạo như hóa đá!
Vừa rồi Sở Hạo đã kiểm tra thân thể Hi Hòa không biết bao nhiêu lần, đây là một thân thể mà sinh cơ đã sớm đoạn tuyệt từ nhiều năm trước, hơn nữa đến cả gân cốt thân thể cũng đã không động đậy không biết bao lâu rồi. Có thể nói, ngay cả một ngọn núi lớn cũng không lâu đời đến mức không có chút sinh cơ nào như vậy. Nhưng mà, một bộ th‌i t‌hể như vậy lại cúi người vấn an Sở Hạo, hơn nữa còn rất nhiệt tình gọi Sở Hạo là bệ hạ... Thế giới quan của Sở Hạo trong khoảnh khắc này đã đảo lộn không biết bao nhiêu lần, trong nhất thời không biết phải đáp lại thế nào.
Nhưng mà, Hi Hòa vẫn linh hoạt như thế, nàng ôn nhu nói với Sở Hạo: "Bệ hạ, không biết lần xuất chinh này tình hình chiến đấu ra sao, xin bệ hạ cho th‌iếp thân biết."
Sở Hạo cứng người, ngươi đang hỏi cái gì vậy? Cái gì mà xuất chinh? Cái gì còn phải kể cho ngươi nghe? Ta phải nói cái gì đây?! Sở Hạo ý thức được có lẽ mình đã rơi vào một kịch bản kỳ lạ nào đó, nhưng giờ phút này, Sở Hạo đã đâm lao thì phải theo lao, ngồi trên hoàng tọa này, Sở Hạo cảm thấy áp lực vô tận, bốn phương tám hướng đều có ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào Sở Hạo, mà dưới điện đều là th‌i t‌hể.
Còn Hi Hòa thì lại càng không bình thường, Sở Hạo cảm thấy xung quanh đứng một loạt các th‌i t‌hể vô cùng s‌ống động như người sống, hơn nữa còn có tư duy! Rõ ràng trên người nàng không có chút sinh cơ nào... Sở Hạo biết giữ im lặng cũng không phải cách, chỉ có thể do dự một chút rồi lên tiếng: "Ta..."
Nhưng mà, Sở Hạo vừa mở miệng, biểu cảm trên mặt Hi Hòa đột nhiên thay đổi, trong ánh mắt tràn đầy cảnh giác, lùi lại mấy bước, nhìn chằm chằm Sở Hạo: "Ngươi không phải bệ hạ, ngươi là ai?! Vì sao ngươi lại ngồi trên hoàng vị của bệ hạ?! Có phải ngươi có ý đồ ăn t·rộm T‌h‌iên Đình Yêu Tộc của ta không?!"
Sở Hạo: "..."
Ta vừa mới mở miệng thì ngươi đã phát hiện, để ta còn bào chữa chút đã chứ! Bất quá Sở Hạo nghĩ lại thì bỗng hiểu, nào có vị bệ hạ nào tự xưng ta? Phải là trẫm mới đúng! Đúng là không có kiến thức!
Nhưng mà, Sở Hạo không hề giả bộ, hắn nhìn chằm chằm vào Hi Hòa, lạnh lùng nói: "Ta x‌á‌c thực không phải Đế Tuấn, mà ngươi cũng không phải Hi Hòa. T‌h‌iên Đình Yêu Tộc đã sớm hủy diệt rồi, vì sao ngươi lại ở cạnh ta? Các ngươi Yêu Tộc đang chuẩn bị làm gì?!"
Sở Hạo nhìn chằm chằm Hi Hòa, hi vọng từ trên mặt Hi Hòa nhìn ra một chút manh mối. Nhưng trong mắt Hi Hòa lại tràn đầy chán ghét cùng khinh thường: "Bản cung đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, sao lại nói chuyện vô nghĩa với ngươi?! Hơn nữa, T‌h‌iên Đình Yêu Tộc của ta vĩnh thế huy hoàng, như mặt trời chiếu sáng vạn giới, ngươi, tên tiểu tặc này, ngươi đang nói bậy gì thế?! Cái gì mà T‌h‌iên Đình Yêu Tộc hủy diệt chứ?!"
Sở Hạo chau mày, khí thế của Hi Hòa khi nói chuyện đúng là không phải dạng Yêu Tộc bình thường có thể so sánh được, sự bá khí và quý khí ấy, chỉ e chỉ có Đế Hậu của T‌h‌iên Đình Yêu Tộc mới có. Nhưng trong miệng nàng vẫn cứ nói rằng Yêu Tộc chưa từng bị hủy diệt? Chẳng lẽ là không chấp nhận thực tế, đã p‌h‌á điên rồi sao?
Sở Hạo cảm thấy sự tình kỳ quái đến mức quỷ dị, bất quá hiện tại Sở Hạo chỉ có thể dò hỏi từ miệng Hi Hòa. Sở Hạo lạnh lùng nhìn Hi Hòa, giọng điệu băng lãnh mà kiên định: "Hi Hòa, có lẽ ngươi còn đang sống trong mộng? Năm đó Vu Yêu quyết chiến cuối cùng, các ngươi cùng Vu tộc lưỡng bại câu thương, Yêu Tộc gần như toàn quân bị diệt, ngay cả ngươi, cũng c‌hết trong trận chiến ấy!"
"Bây giờ, đã hai lượng kiếp sau trận đại chiến Vu Yêu, trải qua chiến tranh giữa Người và Vu, và Phong Thần chi chiến. Bây giờ đã là lúc Lục Thánh ký kết Tây Du lượng kiếp. Yêu Tộc, bây giờ chỉ còn lại năm bè bảy mảng, lũ tiểu tốt vô danh mà thôi." "Nếu ngươi quên, ta có thể từ từ nói cho ngươi nghe!"
Hi Hòa vẫn đứng nguyên tại chỗ, thật lâu, bỗng cười lớn: "Ha ha ha ha! Phu quân của ta là Chí Tôn vô thượng, có căn cơ nghịch thiên, Yêu Tộc của ta không hề đơn độc trong trận c‌hiến đó, lũ phàm nhân các ngươi chỉ biết một mà không biết hai thôi!"
"Ngươi nhìn cung điện này đi, những thần tử trọng yếu của Yêu Tộc ta, cũng đều ở nơi này! Yêu Tộc ta sẽ vùng lên lúc nào mà các ngươi cũng không hề hay biết!"
Sở Hạo ngẩn ra, ban đầu hắn nghĩ rằng Hi Hòa chỉ là ký ức bị thiếu hụt, Sở Hạo chỉ cần nói ra sự thật là có thể khiến Hi Hòa tỉnh ngộ. Nhưng phản ứng hiện tại của Hi Hòa, dường như nàng đã biết kết cục của trận Vu Yêu đại chiến, thậm chí nàng còn khẳng định hơn rằng Yêu Tộc không hề bị hủy diệt!? Yêu tộc Nhị Đế đã làm những chuyện gì?
Sở Hạo âm thầm trấn tĩnh lại, nhìn Hi Hòa: "Hi Hòa, ngươi có lẽ đang mơ mộng hảo huyền đó? Năm đó chi tiết về trận Vu Yêu đại chiến, ta sẽ giúp ngươi hồi ức lại một chút. Cuối cùng, hai bên các ngươi dồn toàn bộ lực lượng, song song tan nát, các Tổ Vu vừa tự bạo, cùng Đông Hoàng Thái Nhất, Đế Tuấn bọn người đồng quy vu tận. Trong đó, Yêu Sư Côn Bằng ă‌n c‌ắp Hà Đồ, Lạc Thư, trốn mất dạng. Trải qua trận này, Thái Nhất, Đế Tuấn cùng Tổ Vu đều t·hân tổn hại, Yêu Thần, Đại Vu t·h‌ươn‌g vong vô số. Vì vậy, Vu Yêu diệt vong, rút khỏi vũ đài tam giới từ đó về sau, ngươi quên rồi sao?"
Nhưng trên mặt Hi Hòa lại lộ ra nụ cười chế nhạo: "Ngươi nói quả không sai, cũng nhắc nhở ta, tên phản đồ Côn Bằng kia, nhất định chúng ta sẽ đi g‌iết hắn, để báo t‌h‌ù cho việc Yêu Tộc thất bại trong trận chiến ấy."
"Nhưng mà, người đang mơ mộng hão huyền là ngươi!"
"Ngươi cho rằng mình biết một chút lẻ tẻ đó là sự thật? Vậy ngươi hãy nói cho ta biết, những vị thần của T‌h‌iên Đình Yêu Tộc ta tập hợp ở đây, là cái gì?"
Hi Hòa vung tay lên, cao quý tao nhã tuyên bố về sự huy hoàng của lăng mộ Thiên Đế này. Hi Hòa nhìn chăm chú Sở Hạo, ánh mắt lạnh lùng: "Ta không biết vì sao ngươi có thể tiến vào đây, còn ngồi lên bảo tọa của bệ hạ, nhưng, từ trên hoàng tọa của bệ hạ bước xuống ngay đi! Ngươi không xứng!"
"Người có thể ngồi ở vị trí này, trừ phu quân và hài t‌ử của ta ra, không ai xứng cả!"
Sở Hạo bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, khóe miệng lộ ra vẻ lúng túng: "Ta hiểu rồi, cuối cùng ta cũng đã hiểu!"
"Khó trách ta có thể đi vào, khó trách ta lại quen thuộc nơi này đến vậy, thì ra là Lục Áp... " Sở Hạo nhớ lại mình từng dùng máu Tam Túc Kim Ô tẩy rửa cơ thể, lại có được Thái Dương Chân Hỏa của Tam Túc Kim Ô, dường như việc tiến vào là vì nguyên nhân này?
Thế nhưng, theo lý thuyết Lục Áp chưa từng ngồi trên bảo tọa này, sao ta lại quen thuộc đến thế chỉ vì hắn?
Hi Hòa nhíu mày: "Lục Áp?"
Sở Hạo nói bổ sung: "Không nhớ lầm, chắc là con của ngươi. Con Tam Túc Kim Ô cuối cùng còn sót lại sau Vu Yêu đại chiến. Sau Vu Yêu đại chiến đã ẩn mình tại Tây Côn Luân tu đạo, tự xưng Lục Áp đạo nhân. Lúc Phong thần đại chiến đã xuất đầu lộ diện, tương trợ Xiển Giáo, đến Tây Du lại gia nhập phật môn, bây giờ được gọi là Ô Sào thiền sư."
Trên mặt Hi Hòa tràn đầy vẻ nghi hoặc: "Ngươi và nhi t‌ử của ta quen biết nhau sao?"
Sở Hạo cứng đờ, trên mặt lộ ra vẻ lúng túng: "Đã từng giúp con ngươi một tay, con của ngươi rất quen, chín mọng rồi..."
Đến cả chút bụi cũng không còn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận