Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 1026 A Tu La tộc mưu tính, khai thiên ngày

Chương 1026: Âm mưu của tộc A Tu La, ngày khai thiên.
Trong khoảnh khắc đó, Ma Nữ La Nại toàn thân bùng nổ ra khí tức vô cùng kinh khủng, cả một vùng trời đất đều bị pháp lực màu đỏ thẫm của Ma Nữ La Nại bao phủ lại, Thấp Bà liền giống như con côn trùng nhỏ trên mạng nhện, bất lực giãy dụa, tràn đầy sợ hãi. La Nại giơ cây đao lớn lên, trên mặt đều là vẻ lạnh lùng, sát khí tràn trề, nhắm thẳng vào Thấp Bà, "Lão bất tử, ngươi vừa nói phu quân ta cái gì? Ngươi có bản lĩnh lặp lại lần nữa!"
Cây đao của La Nại đã phủ lên một tầng máu tươi, giống như cơn cuồng nộ và sát ý của La Nại lúc này. Thấp Bà giãy dụa dưới khí thế của La Nại, gần như sắp không thở nổi, còn Quỷ Mẫu và Lỗ Thác La bên cạnh căn bản không dám nói lời nào, cũng không dám giúp Thấp Bà. Đùa sao, uy danh của Thánh Nữ Ma tộc, nếu La Nại muốn giết bọn hắn, e rằng ngay cả Minh Hà Giáo Tổ cũng không dám lên tiếng. Đây chính là Thánh Nữ Ma tộc, hoàng tộc trong đám yêu tà, không thể trêu vào, không thể trêu vào.
Trên mặt Thấp Bà đầy vẻ sợ hãi, liều mạng giãy dụa trong khí thế của La Nại, lại giống như một người chết đuối, nàng hoàn toàn không nghĩ tới La Nại sao lại đột nhiên như vậy, trong nháy mắt đã trở mặt thành thù! Rốt cuộc là vì cái gì! Trong đầu Thấp Bà liên tục nhớ lại lời nói của mình vừa rồi, một cái nháy mắt, Thấp Bà chợt nhớ ra điều gì, giãy dụa hô: "Điện hạ, đối... không phải, là ta nói sai rồi, Sở Hạo Tiên Quân, chính là vô thượng tôn, đệ nhất mỹ nam tam giới..."
"Ta không nên bất kính với Sở Hạo phò mã..."
Thấp Bà chỉ là thử một chút, nhưng mà, lời Thấp Bà vừa dứt, cảm giác áp bách kinh khủng giữa trời đất biến mất trong nháy mắt, màu đen đỏ xung quanh lập tức dịu đi, trên mặt La Nại lộ ra nụ cười như cô gái nhỏ, che mặt thẹn thùng nói: "Ai nha, đã gọi phò mã sao? Hắn là vương của ta rồi, ha ha ha ha... Đáng ghét..."
Nếu không phải cây đao trong tay La Nại vẫn đang vung vẩy, thật sự có chút khiến người ta hiểu lầm là một cô gái nhỏ đấy. Cô Dương lùi lại nửa bước, sợ bị cây đao của La Nại không cẩn thận bổ trúng. Cô Dương đã cảm thụ nhiều lần loại tính cách hỉ nộ vô thường này của La Nại, chỉ cần là đụng tới chuyện của Sở Hạo, La Nại một chút cũng không tỉnh táo.
Thấp Bà giống như đi một chuyến quỷ môn quan về, toàn thân đã bị dọa cho ướt đẫm, nằm rạp trên mặt đất thở hổn hển, quá khó chịu đi. Hỉ nộ vô thường, điên cuồng như ma, Ma Nữ La Nại này tính tình thật đúng là không hề giả tạo chút nào... Thấp Bà may mắn sống sót, trong lòng nàng lại là mọi loại phát điên, nghiệp chướng mà, nguyên lai là vừa rồi chính mình không cẩn thận nói một câu "Sở Hạo đáng chết" trước mặt La Nại. Cũng vì một câu nói đó, chút nữa thì mất mạng.
Thấp Bà thề, sau khi trở về nhất định phải khắc lên lưng "cách xa Sở Hạo một chút", cái này mẹ nó ngay cả Ma Nữ La Nại đều đứng về phía Sở Hạo, cái này ai chịu nổi a?
Sắc mặt Ma Nữ La Nại khôi phục vẻ lạnh lùng, lại hứng thú mệt mỏi nhìn Thấp Bà, "A Tu La tộc các ngươi thật sự là không được, ba người ra tay, vậy mà không bắt được bốn người Tây Du, thật sự là mất mặt."
Quỷ Mẫu bên cạnh cực kỳ ấm ức, nàng muốn chửi thề, nếu không phải vì Sở Hạo đột nhiên xuất hiện, bây giờ cái gì cũng xong rồi. Nhưng mà, Quỷ Mẫu vừa muốn mở miệng, liền bị Thấp Bà che miệng, Thấp Bà có chút bối rối, trên mặt toàn là ý cười, "Điện hạ phê bình phải, A Tu La tộc chúng ta lần này thất thủ, là lỗi của chúng ta, chậm trễ thời gian của điện hạ, hết sức xin lỗi."
Hiểu chuyện làm người ta đau lòng. Thấp Bà đã biết Sở Hạo là vật sở hữu riêng của Ma Nữ La Nại, là vảy ngược của rồng, chạm vào sẽ chết, đừng nói chạm thử, chửi bới cũng không được. Lỗ Thác La: May mắn ta không có miệng, may mắn ta không nói gì.
La Nại phất phất cây đao lớn trong tay, trên mặt đều là vẻ không thú vị, "Các ngươi A Tu La tộc còn muốn làm gì? Theo ước định trước đó, ta giúp các ngươi cùng nhau công kích Tây Thiên, hiện tại nhiệm vụ của các ngươi thất bại, nếu còn không nghĩ ra biện pháp gì thì đem người đưa cho Ma tộc ta, trở về Địa Ngục phía dưới đi."
Trên mặt La Nại đã lộ vẻ mất kiên nhẫn, Thấp Bà cũng không dám nói nhảm nhiều, vội nói: "Không, không, không, tuy rằng nói chúng ta không động vào người Tây Du được, nhưng chúng ta có một tin tức tốt hơn."
"Là Tây Thiên gần đây như bị cái gì đó kiềm chân, không rảnh ra tay."
La Nại thần sắc lạnh nhạt, hứng thú mệt mỏi, "Thì sao? Mấy đại thế giới của hắn đều khóa chặt rồi, chúng ta căn bản không có cách nào đánh vào."
"Chẳng tranh thủ thời gian thực hiện ước định, đem Sở Hạo cho ta trói lại, cả đám bộ hạ cũ của Ma tộc để cho ta mang đi, ta cùng Sở Hạo đã nói sẽ đi vùng vực sâu dưới cùng cuồng hoan, hắn đã đồng ý ta rồi."
Cô Dương nghe được lại lùi về sau nửa bước, theo những gì Cô Dương hiểu về Sở Hạo, hắn không hề đồng ý, hắn còn chưa sống đủ. Nhưng mà, dưới sự thống trị của Ma Nữ La Nại cuồng tính đầy mình, Cô Dương mười phần thu liễm, cũng không dám để lộ ra sự cơ trí của mình, sợ bị đao phay của La Nại làm thịt.
Thấp Bà nuốt nước miếng, trong lòng khẩn trương, nhưng vẫn kiên định nói: "Xin điện hạ cho chúng ta một chút thời gian, chúng ta nhất định sẽ tìm ra phương pháp xâm nhập Tây Thiên."
"Chúng ta cũng nhất định sẽ tạo cơ hội, nhanh chóng trói Sở Hạo đến bên cạnh người."
La Nại nghe Thấp Bà cam đoan, mới nhịn lại vẻ lười biếng trong lòng, phất tay rời đi, "Vậy các ngươi mau chóng tìm đi, tìm được lại đến tìm ta."
Đám người Ma tộc lúc này mới quay người rời đi. Mãi đến khi đám người Ma tộc rời đi, mọi người A Tu La tộc mới hung hăng thở phào nhẹ nhõm, lúc Ma Nữ La Nại ở đó, bọn họ chỉ cảm thấy áp bách to lớn vô cùng, đau khổ không thể tả. Không thể không nói, áp lực mà Ma Nữ La Nại cho bọn họ thật sự quá lớn, dù là Đại Nhật Như Lai đứng trước mặt bọn họ, cũng không khủng bố như vậy.
Quỷ Mẫu lòng vẫn còn sợ hãi, nhỏ giọng nói: "Thấp Bà đại nhân, chúng ta thật sự phải đi bắt ngục thần của Thiên Đình vì La Nại sao? Như vậy không phải đắc tội Thiên Đình sao?"
Thấp Bà thở dài một hơi thật sâu, "Nếu có một ngày La Nại trói được Sở Hạo đến vùng vực sâu dưới cùng, lập tức giải quyết hai phiền phức to lớn."
"Nếu có ngày đó, Thiên Đình chắc chắn cũng không để ý đến chúng ta, khi đó Tây Thiên chưa hẳn đã không giúp chúng ta."
"Không có địch nhân vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn."
"Thôi đi, nói nhiều như vậy cũng vô dụng. Trở về phục mệnh Giáo Tổ thôi."
Thấp Bà thở dài một hơi thật sâu, lúc này mới mang theo mọi người rời đi. Nhưng mà, khi Thấp Bà tình cờ đi ngang qua Bảo Tượng Quốc, lại ngoài ý muốn thấy người của Yêu Minh đang ẩn náu trong địa động, hơn nữa bên cạnh còn có Hàng Tam Thế Minh Vương đang nói gì đó với bọn họ.
Trong khoảnh khắc đó, đôi mắt Thấp Bà trong nháy mắt sáng lên, nàng ngửi thấy mùi âm mưu của Tây Thiên. Khóe miệng Thấp Bà nhếch lên nụ cười gian xảo, "Người Yêu Minh cùng Tây Thiên chung sống rất vui vẻ? Chẳng lẽ Tây Thiên có ý định chiêu an bọn họ?"
Thấp Bà nhìn về phía Lỗ Thác La, nhỏ giọng nói: "Dò xét một phen, nếu Tây Thiên thật sự có ý chiêu an, đến lúc đó sẽ có cơ hội khai thiên đấy!"
Lỗ Thác La hóa thành một làn khói đen, biến mất tại chỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận