Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 921: tại Tây Du bên trong Đại Uy Thiên Long là như thế nào thể nghiệm?

Chương 921: Đại Uy Thiên Long được thể nghiệm thế nào trong Tây Du?
Đường Tam Tạng thấy lão phụ nhân nanh ác giương vuốt bay nhào tới, mắt lập tức sáng lên, “Yêu nghiệt to gan! Ta liếc mắt đã nhìn ra ngươi không phải người! Chút tài mọn mà dám múa rìu qua mắt thợ,” “Đại Uy Thiên Long!” Một tiếng Đại Uy Thiên Long, Đường Tam Tạng nhảy lên cao ba trượng, thân thể tựa như có Kim Long xoay quanh. Đường Tam Tạng trên tay nhanh chóng điên cuồng kết ấn, trong miệng phun ra từng câu chú ngữ, “Đại Uy Thiên Long, Thế Tôn Địa Tạng, Bàn Nhược chư phật, Bàn Nhược ba la mật.” Bạch Cốt Tinh bay nhào về phía Đường Tam Tạng, ban đầu còn cho rằng dù chỉ biểu hiện ra tu vi phản hư cảnh giới ở thân xác này cũng đủ sức đánh nổ bất kỳ ai.
Nhưng lúc này, Bạch Cốt Tinh chợt cảm nhận được khí tức khủng bố vô tận. Nàng mới nhận ra mình đã sai, sai hoàn toàn! Đường Tam Tạng này biết võ, yêu quái không cản nổi!
Thậm chí, không cho Bạch Cốt Tinh cơ hội suy nghĩ, Đường Tam Tạng đột nhiên đánh ra một chưởng, “Đại Uy Thiên Long!” Trong khoảnh khắc, ngay cả Sở Hạo cũng bất ngờ cảm nhận được khí tức của Địa Tạng Vương Bồ Tát, chiêu này vậy mà thật sự gia trì sức mạnh của Thế Tôn Địa Tạng? Dù còn chưa đủ mạnh, nhưng tu vi thể xác của Đường Tam Tạng lúc đầu cũng chỉ tương đương với tu giả Nguyên Anh cảnh giới.
Giờ đây, Đường Tam Tạng thi triển Đại Uy Thiên Long, được Thế Tôn Địa Tạng gia trì, uy lực đã tăng lên gấp bội!
Một đầu Kim Long lấp lánh bay ra từ tay Đường Tam Tạng, Bạch Cốt Tinh ngay cả cơ hội trốn tránh cũng không có! Đại Uy Thiên Long trực tiếp đánh vào người Bạch Cốt Tinh, khiến thân thể nàng tan biến tại chỗ!
Thậm chí, ngọn núi sau lưng Bạch Cốt Tinh cũng bị đánh thủng một lỗ lớn, đá vụn quay cuồng, khói bụi bốc lên, quá sức uy mãnh! Sức mạnh khủng khiếp này tuyệt đối không thua một kích toàn lực của cường giả phản hư!
Đường Tam Tạng mắt sáng rực lên, hưng phấn không thôi, “Oa, quyền của bần tăng lợi hại quá vậy!” Trư Bát Giới cũng ngưỡng mộ, “Quá ảo diệu!” Không thể phủ nhận, chiêu mượn lực này của Đường Tam Tạng đã nâng cao thực lực của bản thân lên mấy cấp bậc.
Thực lực tăng trưởng nhanh chóng khiến Đường Tam Tạng tràn đầy hy vọng. Giấc mộng đi Tây Thiên bái Phật cầu kinh cuối cùng đã thành hiện thực, chỉ cần mình rèn luyện thật tốt, nhất định có thể trở thành trụ cột của nhân tài đánh bại Phật Tổ!
Uy lực của một quyền này cũng thật sự khủng khiếp. Trong nháy mắt, Bạch Cốt Tinh hiện nguyên hình, thân thể chỉ có thực lực phản hư bị đánh nát tại chỗ, xem như gió cuốn bụi tan.
Bạch Cốt Tinh một lần nữa không mảnh vải che thân, chỉ còn bộ xương trơ trọi đứng tại chỗ, vẻ mặt thảm đạm nhìn mọi người. Nàng vừa mới nhặt được một cái sọ để tạm lắp vào, nhưng vẫn thiếu xương quai xanh và xương đùi chưa tìm được đồ thay thế. Lúc này, nàng đứng đó chẳng khác nào con cò trắng lạc đàn xấu hổ.
Bốn thầy trò Tây Du đã sớm nhìn thấu bộ dạng phấn hồng khô lâu, nên dù bây giờ thấy Bạch Cốt Tinh trần trụi cũng không còn dục vọng thế tục. Có lẽ thay con chó khác vào thì có thể sẽ khác.
Bạch Cốt Tinh nhất thời không biết nói gì. Im lặng thì không hợp lý, nàng chỉ đành lúng túng mở miệng. Rất lâu sau, Bạch Cốt Tinh mới thốt ra được một câu, “Chào buổi trưa, chúng ta lại gặp, đúng là có duyên, tạm biệt, hẹn gặp lại.” Bạch Cốt Tinh quay người định đi, Đường Tam Tạng hừ lạnh một tiếng, “Quả nhiên là ngươi!” “Ngươi cứ mơ ước nhục thân của bần tăng phải không?!” “Lại ăn của bần tăng một chưởng......” Đường Tam Tạng định trảm yêu trừ ma thì Bạch Cốt Tinh đột nhiên òa khóc, nước mắt không ngừng trào ra từ hốc mắt. Khổ quá đi mà! Làm yêu quái sao mà thảm vậy chứ! Ta thật không muốn đi giả làm người để bị đánh, là Quan Âm Bồ Tát ép ta đến nha!
Nhưng Bạch Cốt Tinh không thể nói ra, nàng biết nói ra rồi mình sẽ bị Quan Âm Bồ Tát nhốt vào địa ngục A Tỳ mất.
Đường Tam Tạng nhìn Bạch Cốt Tinh không ngừng rơi nước mắt, mặt đầy vẻ mê man, “Bộ xương thì khóc thế nào nhỉ?” “Đế Quân, có thể giảng cho ta không? Ta lại nhận thấy mình thiếu kiến thức về phật pháp rồi!” Bạch Cốt Tinh khóc càng to, “Đồ đàn ông xấu xa! Một bộ xương đang nức nở khóc ở đây mà ngươi lại quan tâm xem bộ xương khóc thế nào?! Đàn ông, ngươi thật vô tình!” Sở Hạo cũng mặt mày nhăn nhó, rất lâu sau mới nói, “Ta cũng đang thắc mắc bộ xương phát ra tiếng bằng cách nào... nhưng vấn đề không lớn, chỗ này không có luật lệ khoa học nào, cứ để nàng khóc đi.” “Ngươi muốn nghiên cứu một chút thì cứ bắt lại nghiên cứu thôi.” Đường Tam Tạng ngơ ngác gật đầu, quay sang Bạch Cốt Tinh, “Vị Bạch Cốt Tinh này, vừa rồi cô có thể biểu diễn lại được không, bần tăng muốn nghiên cứu xem bộ xương khóc như thế nào...” Bạch Cốt Tinh: “…” Mặt mũi ta vứt đi đâu rồi? Bạch Cốt Tinh lập tức nín khóc, nhưng vẫn còn sụt sùi, chỉ vào Đường Tam Tạng giận dữ nói:
“Muốn chém muốn giết cứ tự nhiên làm đi! Giết người chỉ là đầu rơi xuống đất, đầu ta bị ngươi làm mất rồi, ngươi còn muốn làm nhục ta kiểu gì nữa!” “Ta cũng không nghe lũ Yêu Vương mê hoặc, cái gì mà ăn thịt Đường Tăng, ta không muốn ăn nha, để cho ta chết đi!” Đường Tam Tạng bĩu môi, vẻ mặt khinh thường, “Cô nương Bạch Cốt Tinh, cô đừng nói vậy chứ, cứ như cô muốn đến ăn thịt ta, sao bây giờ lại như thể ta muốn ăn thịt cô vậy!” Bạch Cốt Tinh vô cùng ấm ức, nghiến răng nghiến lợi nói, “Còn không phải tại lũ súc sinh đó... Thôi, nói với ngươi cũng chẳng có ý nghĩa gì, giết ta đi!” “Dù sao ta có về lại yêu minh đó thì Bằng Ma Vương Đại Thánh của Yêu tộc cũng không tha cho ta, cũng là một chữ ‘chết’ thôi, dù sao cũng chết, sao ngươi không làm thịt ta đi!” Lúc này, Tôn Ngộ Không đột nhiên mở mắt, nhìn chằm chằm Bạch Cốt Tinh, giọng nói lạnh lùng, “Ngươi vừa nói gì?” Giờ phút này, Tôn Ngộ Không bộc lộ ra uy áp vô cùng mạnh mẽ, lệ khí độc nhất vô nhị của Tề Thiên Đại Thánh bao phủ toàn thân.
Bạch Cốt Tinh vừa rồi chỉ là con vịt chết còn mạnh miệng, giờ nghe Tôn Ngộ Không dọa, liền không còn vẻ nghênh ngang gầy trơ xương như vừa nãy nữa. Nàng mười phần ngoan ngoãn sợ hãi lùi lại hai bước, “Nói đùa nói đùa, Đại Thánh tha cho tiểu yêu đi, ta vừa rồi chỉ nói đùa thôi.” Nhưng Tôn Ngộ Không vẫn nhìn chằm chặp Bạch Cốt Tinh, khí thế càng thêm khủng bố, ánh mắt càng phẫn nộ, “Ta hỏi ngươi, ngươi nói Đại Thánh Vương Bằng Ma Vương là chuyện gì? Còn yêu minh là sao?!” “Trả lời ta!” Bạch Cốt Tinh giật mình, sợ hãi lùi về sau nửa bước, ấm ức nói, “Nói nói nói, Đại Thánh đừng vậy, ta chỉ là con nít thôi mà…” “Yêu minh là vì 500 năm trước Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung, sau đó bị hàng phục… Ơn, Đại Thánh tha mạng, ta không có ý định bới móc vết thương của ngài.” Tôn Ngộ Không: “…” “Nói tiếp, lão Tôn ta không trách ngươi!” Tôn Ngộ Không trong lòng có một dự cảm bất an. Khi Tôn Ngộ Không ở Hoa Quả Sơn đi thăm anh hào đã quen biết Ngưu Ma Vương và lục đại ma vương, bảy người kết bái làm huynh đệ.
Nhưng sau khi Tôn Ngộ Không gặp nạn, cây đổ khỉ vẫn còn đó, mà những huynh đệ này lại không thấy mặt ai, chuyện này khiến Tôn Ngộ Không rất kỳ lạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận