Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 1181 10000 ma khu...... Sở Hạo ngoái nhìn 1 cười

Chương 1181 Vạn Ma Khu... Sở Hạo ngoái đầu nhìn lại cười một tiếng.
Sở Hạo trong lúc bỏ chạy, lòng còn nghĩ đám ma mãng kia chắc chắn đủ cho chúng ăn một bữa no, ít nhất không thể đuổi theo nhanh như vậy mới phải chứ? Nhưng khi Sở Hạo quay đầu lại, không khỏi giật mình, “Ngọa Tào, đặt cái trò chơi rắn ăn tham đây à?” “Ma mãng đuổi các ngươi, các ngươi đuổi ta?” Sở Hạo thật sự không hiểu lũ nhóc này sao lại cố chấp vậy, thậm chí còn đuổi theo tới? Điều này làm Sở Hạo vô cùng xoắn xuýt. Hiện tại mục đích của Sở Hạo là tìm ra trái tim vực sâu, nếu đám nhóc này cứ bám theo mình thì chẳng phải mình không có thời gian tìm trái tim vực sâu sao? Không được, phải thoát khỏi chúng, mặc kệ là vì nhiệm vụ công đức kia hay là để sau này tìm trái tim vực sâu.
Sở Hạo đang nghĩ cách làm sao để né tránh sự truy kích này thì chợt nghe phía sau lưng vọng đến tiếng gầm giận dữ: “Đứng lại!!! Sở Hạo, ngươi trốn không thoát đâu, cả vực sâu này đang đuổi bắt ngươi đấy, ngươi ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói còn thì thôi, bằng không thì bắt được ngươi có quả ngon cho ngươi ăn!” Nhìn lại thì thấy Mặc Ngấn cùng một đám người đã dần đến gần, xem cái dáng vẻ của Mặc Ngấn, rõ ràng là không tiếc mọi giá muốn đuổi kịp Sở Hạo. Thậm chí việc bị đám mãng xà ma phía sau đuổi giết, Mặc Ngấn cũng có thể phớt lờ. Sở Hạo khẽ giật khóe miệng, cả vực sâu đều đang đuổi bắt mình sao? Khá lắm, La Nại có phải muốn giết mình không? Cái này nếu như bị bắt được thì còn có quả ngon để ăn ư?
Ngay sau đó, Sở Hạo quyết tâm, quay người liền bay về phía hướng quen thuộc, chỗ mà lúc đầu Sở Hạo định tìm chút dinh dưỡng bổ sung cho Thế Thân Ma, vì vậy đã tìm khắp nơi và mò đến chỗ đám trứng ma mãng. Thực ra Sở Hạo đã cảm nhận được hơi thở nguy hiểm vô cùng ở nơi đó, dường như cho dù Sở Hạo đặt chân vào khu vực kia cũng sẽ đầy rẫy nguy hiểm. Nhưng để cho hai con quỷ đói nhà mình có chút gì bỏ bụng, Sở Hạo cũng chỉ có thể đặt mình vào nguy hiểm. Lúc đó cũng chỉ mò mẫm trứng, hơn nữa lại thấy trứng không có gì dinh dưỡng, nên Sở Hạo thậm chí còn chưa ăn gì đã phải quay đầu bỏ chạy giữa muôn trùng ma mãng đuổi giết. May mà Sở Hạo đã chạy trở lại, mới thấy đám ma triều ở chỗ cũ đã được Mặc Ngấn xử lý xong, nên Sở Hạo mới bảo Thế Thân Ma ra dùng cơm, vì vậy mới có cảnh vừa nãy. Cũng may lúc nãy đã chuẩn bị chiêu dùng trứng ma mãng ném người, nếu không Sở Hạo bây giờ đã bị bắt rồi. Chỉ là hiện tại Mặc Ngấn cùng đám người đuổi phía sau khiến Sở Hạo vô cùng đau đầu. Xem ra muốn tránh được bọn nhóc đang đuổi kia chỉ có thể lại tiến vào khu vực mà ngay cả mình cũng cảm thấy nguy hiểm đó. Dù sao thì hiện tại Sở Hạo nhất định phải mạo hiểm một phen.
Sở Hạo cấp tốc phi hành, dù không có cách nào dùng thuật Kim Ô hóa hồng, nhưng tốc độ bình thường của Sở Hạo cũng không chậm. Cho dù thực lực Mặc Ngấn cao hơn Sở Hạo, thậm chí thuộc tính của bản thể Mặc Ngấn có thể khiến hắn nhanh hơn một bậc, nhưng Mặc Ngấn vẫn luôn không thể đuổi kịp Sở Hạo. Sở Hạo thấy từ xa một vùng đá tảng lởm chởm, ma khí ngút trời. Chỉ nhìn từ xa đã thấy trong khu rừng đá loạn đó vô số ánh sáng quỷ dị đáng sợ đang nhấp nháy, lấm ta lấm tấm, tựa như khu vực này được tạo thành từ vô số cặp mắt của ma vật đang săn mồi, khiến người ta không khỏi rùng mình! Sở Hạo nuốt nước bọt, nhưng vẫn một cái nhào xuống lao vào khu vực âm trầm khủng bố này, dù sao thì cũng tốt hơn việc bị La Nại bắt lại mà vắt nước. Nhưng khi Sở Hạo vừa xông vào trong đó, Mặc Ngấn và đám người chợt dừng lại.
Mặc Ngấn cùng những người khác nhìn vùng này, không khỏi nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt tràn đầy kiêng kỵ và hoảng sợ: “Vạn Ma Khu… Cái tên đáng chết Sở Hạo này, không phải chỉ đi bồi điện hạ thôi sao? Chuyện tốt thế mà, không đến mức cả mạng sống cũng không cần đi chứ?” “Phải làm sao bây giờ? Mặc Ngấn đại nhân, chúng ta có thực sự phải vào trong không? Ngũ đại bá chủ ở đây sẽ không tha cho chúng ta đâu!” “Huống chi, chúng ta mới vừa làm nát bét một nhánh của bá chủ trong đó!” Mặt mọi người tràn đầy sợ sệt, khu vực này không phải nơi mà ma vật bình thường có thể đặt chân vào. Dù là ma vật cũng có nỗi sợ của riêng mình. Vạn Ma Khu này không phải thành trì được tạo dựng bởi các sinh vật có ý thức, không phải là khu vực tồn tại để bảo vệ ma vật trong đó. Ngược lại, đây là một khu vực săn bắn hoang dã trong vực sâu khiến tất cả ma vật nghe tin đã mất mật! Chỉ cần bước chân vào vùng này, ma vật đều là thức ăn từ bên ngoài tới, bước vào nghĩa là đã bị để mắt tới, bị xem như con mồi đi săn!
Sắc mặt Mặc Ngấn cũng vô cùng khó coi, hắn nghiến răng nói: “Chuyện đến nước này, đã không còn đường lui!” “Đám ma mãng cũng đuổi ở phía sau, giờ chúng ta muốn thoát khỏi chúng thật rất khó….” “Mệnh lệnh không đổi, ở bên ngoài bắt lấy Sở Hạo kia, nhưng cấm xâm nhập sâu vào bên trong!” “Nếu thực sự không bắt được thì chúng ta cứ thủ ở bên ngoài, ta không tin hắn mãi trốn trong đó!” Mặc Ngấn kiêng kị nhất không phải ngũ đại bá chủ này, dù sao chỉ cần bọn chúng không dốc toàn lực thì đội ngũ của Mặc Ngấn vẫn có thể đối phó được, cùng lắm thì chịu chút tổn thất. Hắn sợ nhất là lỡ Sở Hạo chạy vào sâu trong đó rồi trêu vào thứ không nên trêu thì phiền phức lớn! Thậm chí đến lúc đó trừ phi thành chủ ra mặt mới có thể dàn xếp được! Hy vọng tên kia đừng có gây ra chuyện lớn như vậy... Mặc Ngấn cũng không dám chần chờ, lập tức dẫn đám người xông vào bên trong Vạn Ma Khu, con đường bên trong Vạn Ma Khu này cực kỳ nguy hiểm.
Không ai biết phía dưới những tảng đá ngổn ngang kia ẩn chứa những hiểm họa gì. Rất nhiều ma vật chỉ vừa thoáng qua trong không trung đã biến mất tăm hơi, thậm chí người bên cạnh cũng không kịp phản ứng. Cho dù có kịp phản ứng, cũng không ai dám cứu, ai cũng không dám nán lại ở nơi này một chút thời gian. Một khi dừng lại, cái đón chờ bọn chúng có thể là vô số khủng bố ở Vạn Ma Khu đang ùa đến! Mặc Ngấn vừa gấp vừa tức, hướng về phía bóng lưng Sở Hạo gầm thét: “Dừng lại, mau dừng lại!” “Ngươi còn dám chạy, ta tuyệt đối không tha cho ngươi!” Nhưng mà, Sở Hạo không chỉ không quay đầu mà còn thỉnh thoảng nhặt từ bên cạnh mấy thứ nhìn rất nguy hiểm ném qua, một đội ngũ lớn như của Mặc Ngấn, cho dù Mặc Ngấn có kịp thời né tránh thì những người phía sau cũng rất dễ bị liên lụy. Những thứ trông như quả dưa ném tới có khi là Nham Ma ngụy trang, cũng có khi là ma vật ẩn nấp trong bóng tối tấn công. Đội ngũ của Mặc Ngấn chịu hết đợt đả kích này đến đợt khác. Trong đó cũng không thiếu Sở Hạo âm thầm để Thế Thân Ma và ma bóng tối ra cho bọn hắn một hai chiêu, khiến Mặc Ngấn tức điên!
Ngay lúc Mặc Ngấn đang nghĩ làm thế nào để bắt được con cáo già xảo quyệt này thì Sở Hạo bỗng nhiên dừng lại! Không sai, mục tiêu mà bọn chúng vất vả đuổi theo vậy mà đứng ở đó, trong tầm tay. Mặc Ngấn nhe răng cười: “Hừ hừ, có phải biết mình trốn không thoát rồi không? Ngoan ngoãn theo ta về, điện hạ sẽ không làm khó ngươi đâu.” Nhưng Sở Hạo đột ngột quay đầu lại, đối diện đám người mỉm cười, nụ cười dịu dàng hết mực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận