Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 444: Ngày Ngũ Hành Sơn phá, chính là Ngộ Không loạn thế thời điểm

Chương 444: Ngày Ngũ Hành Sơn p·h·á, chính là thời điểm Ngộ Không làm loạn.
Thanh âm đột ngột xuất hiện này, khiến Tôn Ngộ Không sững sờ. Mắt Tôn Ngộ Không trợn to, đột ngột nhìn sang, liền thấy một vị Tiên Quân áo trắng khí chất xuất trần, độc lập giữa thế gian, chậm rãi đi tới. Cho dù qua một trăm ngàn năm, trăm vạn năm, Tôn Ngộ Không cũng vĩnh viễn không thể quên được Tiên Quân áo trắng tiêu sái phi phàm, lạnh nhạt ưu nhã kia! Đối với Tôn Ngộ Không mà nói, hắn vừa là thầy vừa là bạn! Mắt Tôn Ngộ Không tức thì ướt át, vẻ mừng như điên viết đầy trên mặt, “Huynh đệ, huynh đệ, ta ở đây, ta không sao!”
Sở Hạo mỉm cười, chậm rãi đi đến bên cạnh Tôn Ngộ Không, tiện tay đưa cho Tôn Ngộ Không một bầu rượu, “Khát rồi sao?”
Trên mặt Tôn Ngộ Không toàn là vẻ nghiến răng nghiến lợi hận ý, “Đám lừa trọc đáng c·hết kia, đem ta lão Tôn đặt dưới Ngũ Hành Sơn, còn bắt ta ăn bữa cơm thiết hoàn, khát uống nước đồng, tưởng như thế là có thể khuất phục ta!”
“Ta lão Tôn sao có thể là kẻ tùy tiện khuất phục, đợi ta lão Tôn ra ngoài, tất yếu khiến bọn chúng đẹp mặt!”
Trên mặt Sở Hạo lộ vẻ cảm khái, “Năm trăm năm mà tính cách ngươi vẫn vậy, không tệ, xem như không tệ.”
Tôn Ngộ Không lo lắng thúc giục, “Huynh đệ, ngươi vụng trộm nói cho ta lão Tôn biết, khi nào thì ta ra ngoài được? Ta nhất định phải cho lũ súc sinh lừa trọc kia biết, chữ ‘Chết’ viết thế nào!”
“Ta còn đã thề trước phật, nhất định phải tìm cơ hội đập chết vài tên Phật Đà, để hả mối hận trong lòng ta!”
Sở Hạo nhịn không được bật cười, thề trước phật muốn đập chết Phật Đà, quả nhiên vẫn là Tôn Ngộ Không. “Không quá ba ngày, ngươi có thể đi ra.”
Tôn Ngộ Không lộ vẻ mừng như điên, “Cái gì? Ngươi nói thật sao?”
“Đương nhiên là thật. Tây Du đã bắt đầu, người đi thỉnh kinh đang ở cách đó một ngọn núi. Đến lúc đó, hắn sẽ đích thân thả ngươi ra.”
Tôn Ngộ Không ngẩn người, bỗng nhiên lộ ra vẻ ngang ngược, cười gằn nói: “Bọn chúng trấn áp ta lão Tôn 500 năm, còn dám đến tìm ta lão Tôn để làm việc cho bọn chúng? Ha ha ha, buồn cười, thật buồn cười!”
“Ngày ta lão Tôn xuất thế, chính là ngày Tây Thiên vĩnh viễn không được yên bình!”
Trong lời Tôn Ngộ Không nói, dường như ẩn chứa điều gì đó, và vẻ mặt hắn càng tràn ngập sát ý.
Sở Hạo nhíu mày, “Ngươi định?”
Tôn Ngộ Không gật đầu. Sở Hạo không nói thêm gì, mà cẩn trọng nói, “Hành trình Tây Du, nên biết là thiên mệnh đã định, đại thế không thể nghịch, bọn chúng sẽ không buông tha Tây Du đâu, ngươi cần nghĩ kỹ sau đó phải làm sao.”
Trong mắt Tôn Ngộ Không tràn ngập sát ý băng lãnh, “Tây Thiên trêu đùa ta lão Tôn cả đời, ta liều cả thân tan xương nát thịt, cũng phải khiến chúng biết, ta lão Tôn không phải là kẻ mà lũ lừa trọc có thể khống chế!”
“Ta lão Tôn là Tề Thiên Đại Thánh, thọ ngang trời đất, mệnh cao ngất! Nếu trời ép ta, ta sẽ bổ đôi trời, nếu trói buộc ta, ta đạp nát tự do thân này! Ai dám ở trên cao!”
Tôn Ngộ Không ngạo khí ngút trời, xông thẳng lên trời cao.
Trên mặt Sở Hạo nở nụ cười vui mừng, đúng rồi là như vậy. Sợ nhất là Tôn Ngộ Không sau khi bị trấn áp 500 năm ở dưới Ngũ Hành Sơn thì mất đi ý chí chiến đấu. Sau đó như Nhuận Thổ, ngoan ngoãn gọi Đường Tăng một tiếng sư phụ, cúi đầu vài cái trước Đường Tăng, sau đó lại thần sắc chết lặng, làm ra vẻ nhân nghĩa mà lên đường. Nếu Sở Hạo không xuất hiện, Tôn Ngộ Không chắc chắn sẽ trở thành Tề Thiên Đại Thánh như vậy, sẽ biến thành Tôn hành giả, đánh mất bản thân. Nhưng xem ra bây giờ, Sở Hạo lo lắng là thừa.
Tôn Ngộ Không nhìn Sở Hạo chăm chú, bỗng nhiên nói, “Huynh đệ, lần này ngươi đến đây, lẽ nào là có việc muốn làm?”
Tôn Ngộ Không trở nên thông minh, hắn biết Sở Hạo xưa nay không nói nhảm.
Sở Hạo mỉm cười, “Tôn Ngộ Không, ta biết ngươi thích ăn nhất là đào...”
Tôn Ngộ Không vui mừng khôn xiết, kinh ngạc thốt lên: “Chẳng lẽ là ngài chuẩn bị bàn đào của Vương Mẫu cho ta lão Tôn sao? Cảm ơn nhiều!”
“Ăn cức ấy. Đào của Vương Mẫu chỉ có ta mới được.” Sở Hạo không khách khí đáp lại.
Tôn Ngộ Không không hiểu ý của Sở Hạo, chỉ biết là không có đào ăn, tức khắc thất vọng.
Nhưng một giây sau, Tôn Ngộ Không chợt cảm nhận được một hơi thở linh động không gì sánh được, hấp dẫn làm cổ Tôn Ngộ Không kéo dài ra!
“Cái gì vậy, cái gì vậy, cho ta xem, cho ta xem!”
Đầu Tôn Ngộ Không ở dưới Ngũ Hành Sơn lắc lư qua lại, liều mạng giãy dụa muốn thoát ra.
Sở Hạo cũng không đùa nữa, trực tiếp lấy ra Hoàng Trung Lý màu tím. Đây là viên Hoàng Trung Lý màu tím duy nhất trong bộ Hoàng Trung Lý này, ánh sáng chói mắt và linh lực mênh mông khiến Tôn Ngộ Không nước miếng chảy ròng!
Tôn Ngộ Không ra sức nói: “Huynh đệ tốt, huynh đệ tốt, cái này của ngươi là gì vậy, cho ta liếm một ngụm đi, không lừa ngươi đâu, chỉ liếm một chút thôi!”
Thật là một Tôn Ngộ Không, biến thành khỉ liếm láp. Nhưng cũng là điều bình thường. Có thể khẳng định, viên Hoàng Trung Lý màu tím trong tay Sở Hạo, tuyệt đối là viên trái cây tốt nhất trong số tất cả trái cây được kết trái từ tứ đại tiên thiên linh căn trước mắt! Không có quả thứ hai! Bởi vì đây là một viên bảo vật cường đại, có thể trực tiếp tạo ra Đại La Kim Tiên, còn có thể hộ giá hộ tống! Tôn Ngộ Không chính là linh minh thạch hầu, một trong tứ đại linh hầu, dùng tiên thiên linh căn này, hiệu quả bình thường sẽ tốt hơn Na Tra một chút.
Sở Hạo trực tiếp nhét Hoàng Trung Lý màu tím vào miệng Tôn Ngộ Không, “Thứ này coi như là lễ vật ta và ngươi nhiều năm không gặp.”
“Nếu như ngươi gặp khó khăn, lúc không còn đường lui, có thể đến Thiên Đình tìm ta.”
Tôn Ngộ Không lo lắng nhìn theo bóng lưng Sở Hạo rời đi, hô: “Huynh đệ! Ở lại thêm chút nữa đi huynh đệ!”
Nhưng Sở Hạo đã đi xa. Tôn Ngộ Không nhìn Sở Hạo, trong mắt đầy vẻ cảm kích.
Đột nhiên, Tôn Ngộ Không chợt bừng tỉnh, tự kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ, các ngục thần bên dưới đã phát hiện ý đồ của ta lão Tôn? Nhưng hắn cũng là tự thân khó đảm bảo… Chờ chút, thánh tính!”
Tôn Ngộ Không bỗng nhiên như sau khi bị điểm huyệt mà hoảng sợ kêu lên. Hắn lúc này mới nghĩ đến, hơi thở trên người Sở Hạo vừa nãy, tiêu sái xuất trần không giống thần tiên, hơn nữa tu vi hơi thở khiến Tôn Ngộ Không cảm thấy áp lực cực lớn. Tôn Ngộ Không cũng mới đạt tới cảnh giới Thái Ất Kim Tiên, có thể làm Tôn Ngộ Không cảm thấy áp lực lớn như vậy, tuyệt đối không chỉ là Đại La Kim Tiên mà thôi! Đó chính là cảnh giới nửa bước Chuẩn Thánh! Tôn Ngộ Không tức thì sinh nghi ngờ cuộc đời, chuyện này không phải quá vô lý sao? Nhớ năm đó khi mới gặp Sở Hạo lần đầu, Sở Hạo chỉ là một nhân vật Chân Tiên. Chỉ mới chớp mắt có 500 năm, Sở Hạo đã leo lên đỉnh tam giới, trở thành cường giả nửa bước Chuẩn Thánh có thánh tính! So với Sở Hạo, Tôn Ngộ Không chợt nhận thấy tôn nghiêm của tứ đại linh hầu bị nghiền nát không còn chút gì!
Tôn Ngộ Không kinh hãi, không ngờ ngục thần trong thời gian ngắn ngủi lại trở nên cường hoành như vậy! Nếu vậy thì Sở Hạo thực sự không có gì phải sợ.
Nhưng cảm nhận được khí tức tu vi bành trướng cuồng bạo trong cơ thể, Tôn Ngộ Không trên mặt cũng lộ ra vẻ vui mừng, “Ta lão Tôn vậy mà cũng sắp tấn thăng rồi!”
“Ngày phá vỡ Ngũ Hành Sơn, chính là lúc ta làm loạn thiên hạ!”
“Ngục thần huynh đệ, đại ân không lời nào cảm tạ hết, ta lão Tôn xin nhớ kỹ!”
Trên mặt Tôn Ngộ Không lộ rõ vẻ kiên định.
Tôn Ngộ Không mắt lửa ngươi vàng, đã thấy người thỉnh kinh ở nơi xa sắp đến rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận