Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 888: Sở Hạo, ngươi cái gian trá tiểu nhân, thay xà đổi cột

Trấn Nguyên Tử lần này là hoàn toàn bốc hỏa! Lúc đầu còn rất vui vẻ, cứ tưởng Tây Thiên sẽ ngoan ngoãn giúp mình khôi phục cây quả Nhân Sâm. Thậm chí thái độ của Quan Âm Bồ Tát vừa rồi còn khiến Trấn Nguyên Tử nghĩ rằng Tây Thiên thật sự muốn ném cành ô liu cho mình! Nhưng giờ khắc này, Trấn Nguyên Tử mới đột nhiên ngộ ra! Tây Thiên đây là muốn trảm thảo trừ căn a! Lúc này, cây quả Nhân Sâm đã bị quật ngã, tu vi của mình đang sụt giảm. Đây chính là gốc rễ thành đạo của Trấn Nguyên Tử, là chí bảo mà Trấn Nguyên Tử dựa vào để tu luyện, là sức mạnh để hắn trùng kích cảnh giới Thánh Nhân. Hiện tại, Tây Thiên chẳng những quật ngã cây quả Nhân Sâm, lại còn phái Quan Âm Bồ Tát và Dược Sư Phật đến bồi thêm một đao! Bọn chúng nhất định đã chuẩn bị từ lâu, trong lòng chưa từng nghĩ đến chuyện kết minh với mình! Trấn Nguyên Tử đã tỉnh táo lại, cái mà Tây Thiên muốn, chỉ là cây quả Nhân Sâm. Bất quá thấy thái độ của Trấn Nguyên Tử, Tây Thiên đã quyết định: Nếu không chiếm được cây quả Nhân Sâm, vậy thì hủy diệt nó hoàn toàn, tiện thể đưa Trấn Nguyên Tử vào phạm vi săn giết luôn! Trấn Nguyên Tử xưa nay vốn hết sức cẩn thận, luôn nghĩ đến những dự tính xấu nhất. Ngay khi cây quả Nhân Sâm bị nước cam lộ ăn mòn đến chết khô hoàn toàn, Trấn Nguyên Tử đã hiểu rõ hết thảy tính toán của Tây Thiên! Sự thật bày ra trước mắt căn bản không cần suy nghĩ nhiều! Cái Tây Thiên muốn chính là trảm thảo trừ căn. Trước đó nghe Trấn Nguyên Tử tuyên bố không chết không thôi, lại thấy Trấn Nguyên Tử đã ở thế yếu, nên muốn tiêu diệt Trấn Nguyên Tử cùng với cây quả Nhân Sâm! Vạn cổ đến nay, người bình thường vô tội, mang ngọc thì có tội, lẽ nào Trấn Nguyên Tử không biết đạo lý này? Trong khoảnh khắc, Trấn Nguyên Tử bừng tỉnh, nghiến răng nghiến lợi tấn công về phía Dược Sư Phật: “Đáng chết Tây Thiên, lòng mang ý đồ xấu, muốn trảm cỏ tận gốc?” “Ta, Trấn Nguyên Tử hôm nay liền không chết không thôi với các ngươi, đây là các ngươi ép ta đó!” Trấn Nguyên Tử giống như phát điên, xông về phía Dược Sư Phật. Dược Sư Phật kinh hãi, liên tục né tránh. Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, Trấn Nguyên Tử mặc dù nói đã tu vi sụt giảm, nhưng dù sao cũng từng là một tôn đại năng Chí Tôn! Hơn nữa hiện tại cũng vẫn là một tôn Chuẩn Thánh trung giai cực kỳ cường đại. Mặc dù Dược Sư Phật cũng là đại năng trung giai, nhưng thực lực hai người sao có thể giống nhau được? Nếu không phải vì cây quả Nhân Sâm chết khô khiến tu vi Trấn Nguyên Tử hỗn loạn, Dược Sư Phật đã bị Trấn Nguyên Tử đè xuống đất đánh cho một trận rồi! Nhưng dù vậy, Trấn Nguyên Tử giận dữ ra tay cũng khiến Dược Sư Phật biết cái gì gọi là tàn nhẫn. “Nạp mạng đi!” Trấn Nguyên Tử Đại Tiên vung Ngọc Chủ trong tay, thiên địa linh áp cuồng bạo liền hướng Dược Sư Phật ép xuống. Dược Sư Phật lập tức cảm thấy ý hoảng sợ! Dược Sư Phật toàn lực né tránh, nhưng căn bản không có cách nào tránh được công kích này. Một giây sau, đã thấy Dược Sư Phật vừa chạy được ngàn dặm, lại bị Trấn Nguyên Tử đánh ngược trở lại, rơi thẳng xuống núi Vạn Thọ, tạo thành một cái hố sâu cực lớn! Dù sao thì Dược Sư Phật cũng là một trong ba vị Phật của thế giới Lưu Ly Quang, vậy mà giờ phút này chạy được ngàn dặm cũng bị Trấn Nguyên Tử một chưởng đánh trở lại, cắm vào trong hố như con cóc, thật sự là quá thảm! Sở Hạo đứng bên cạnh con mắt hơi mở to, "Ghê gớm, thực lực vốn dĩ mạnh mẽ như vậy sao?" “May mà vừa rồi mình chỉ lừa hắn... chỉ là hắn lợi hại như vậy, mình làm sao lừa hắn được đây?" Sở Hạo lại bắt đầu hơi lúng túng một chút. Mặc dù nói Trấn Nguyên Tử hiện tại bị người trảm thảo trừ căn, nhưng là Sở Hạo là người chính nghĩa, tự nhiên sẽ nghĩ đến chuyện bỏ đá xuống giếng. Trong lúc Sở Hạo đang suy tư, tình hình trên sân lại biến ảo khó lường. Dược Sư Phật nằm trong hố lớn, cực kỳ sợ hãi. Vừa rồi một đòn của Trấn Nguyên Tử đã cho Dược Sư Phật cảm nhận được sự khác biệt về thực lực. Đây tuyệt đối không phải tu vi có thể bù đắp, Trấn Nguyên Tử đã chạm đến ranh giới Thánh Nhân chi đạo! Nếu không thì mình đã không thua thảm hại như vậy! Mắt thấy Trấn Nguyên Tử lại bay đến, Dược Sư Phật sợ hãi kêu lên: “Đại Tiên bớt giận, chúng ta không cố ý, chúng ta thật sự không cố ý đâu!” “Ai biết nước cam lộ trong Ngọc Tịnh Bình lại phản tác dụng, nhưng chúng ta thật sự không cố ý, xin Đại Tiên minh xét a!” Trấn Nguyên Tử giận quá hóa cười, tức giận đến nổi gân xanh: “Đến lúc này còn nói những lời ngu ngốc đó?!” “Ngươi coi ta là đồ đần sao?!” “Khổng Tước Đại Minh Vương có thể vào năm trang quán lúc ta không có ở đây, lại còn cấu kết với thổ địa kia, muốn vu oan Tôn Ngộ Không, đây là ngoài ý muốn sao?” “Hơn nữa chuyện này lại còn là nhân quả đã gieo 500 năm trước. Đường Tam Tạng là Kim Thiền Tử chuyển thế, rõ ràng chính là các ngươi ép ta vào cướp, các ngươi tưởng ta không biết sao?!” “Các ngươi biết được tin tức thì liền biết cái gì có thể chữa khỏi cho cây quả Nhân Sâm, thề thốt son sắt. Thậm chí các ngươi còn chưa từng nhìn cây quả Nhân Sâm một cái, dựa vào đâu mà các ngươi lại lợi hại như vậy?” “Phật mẫu làm vậy, rõ ràng là do các ngươi sai sử!!” Trấn Nguyên Tử gầm lên giận dữ, đã sắp điên cuồng. Sắc mặt Dược Sư Phật trong nháy mắt cứng đờ, trong nhất thời không biết phải phản bác ra sao. Hắn không có cái miệng lưỡi dẻo quẹo của Quan Âm Bồ Tát, dù sao Quan Âm Bồ Tát đã được Sở Hạo huấn luyện kỹ năng mồm mép cực kỳ lợi hại, cái gọi là lưỡi nở hoa sen cũng không bằng. Dược Sư Phật một lòng chỉ nghĩ chỉ cần hù dọa Trấn Nguyên Tử là được, ai ngờ lại gây ra sai lầm lớn đến như vậy! Cành dương liễu và Ngọc Tịnh Bình trực tiếp trở thành giọt nước cuối cùng tràn ly, làm sụp đổ lý trí của Trấn Nguyên Tử! Hiện tại cây quả Nhân Sâm hoàn toàn hỏng bét, Trấn Nguyên Tử đã hoàn toàn bị châm ngòi bởi hận thù, lần này Tây Thiên không thoát được đâu! Đầu óc hạt dưa của Dược Sư Phật lúc này cấp tốc vận chuyển trở lại, rốt cuộc, trong khoảnh khắc, Dược Sư Phật nghĩ ra một điểm cực kỳ mấu chốt! Dược Sư Phật trừng lớn mắt, chỉ vào Sở Hạo bên cạnh, giận dữ hét: “Sở Hạo, ngươi cái tên gian trá tiểu nhân, ngươi dám đổi nước cam lộ trong Ngọc Tịnh Bình!!!” “Ngươi ngươi ngươi, ngươi đã sớm biết Tây Thiên ta muốn cứu sống cây nhân sâm, ngươi thay xà đổi cột, ngươi vu oan giá họa...” Dược Sư Phật còn chưa nói hết câu, đã bị Trấn Nguyên Tử tức giận đấm một quyền vào đầu. Duang! Mắt thường có thể thấy, trên đầu Dược Sư Phật tạo ra một vòng sóng, hướng ra xung quanh. Thật sự chấn động não. Kim Thân hộ thể của Dược Sư Phật trong nháy mắt vỡ vụn. Tóm lại, là bị phá phòng ngự. “Còn muốn ngụy biện!! Pháp bảo là của các ngươi, liên quan gì đến hắn?!” Trấn Nguyên Tử nghe lời của Dược Sư Phật, chỉ cảm thấy Dược Sư Phật muốn chuyển dời mâu thuẫn, kéo Sở Hạo vào. Nhưng, trong lòng Trấn Nguyên Tử vẫn còn một chút chất vấn. Lúc này Trấn Nguyên Tử chỉ muốn trả thù, căn bản không quan tâm có chứng cứ hay không. Cho dù cách nói này hoàn toàn không có đạo lý, dù sao trước đây Sở Hạo vẫn giúp đỡ hắn, nhưng Trấn Nguyên Tử vẫn sinh lòng nghi ngờ với Sở Hạo. Hơn nữa, chính mắt hắn cũng thấy Sở Hạo trả Ngọc Tịnh Bình lại cho Quan Âm Bồ Tát, ánh mắt Trấn Nguyên Tử liếc về phía Sở Hạo đang đứng một bên xem kịch vui.
Bạn cần đăng nhập để bình luận