Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 734: phiền phức A Di Đà Phật Đái Lộ đi đánh Địa Tạng, tạ ơn

Chương 734: Phiền phức A Di Đà Phật đái lộ đi đánh Địa Tạng, tạ ơn A Di Đà Phật vừa mới nói ra muốn đem đồ vật bị trộm lấy từ bỏ, đây đã là tráng sĩ chặt tay, vốn tưởng rằng việc này sẽ khiến Sở Hạo mang ơn, hắn lại không hề nghĩ đến, Sở Hạo không những không có ý mang ơn chút nào, lại còn dám xúi giục mọi người đánh nhau? Kỳ thật cũng không trách Sở Hạo, Sở Hạo chỉ muốn mau chóng hoàn thành nghi thức mở điện, mà xuất chinh ngũ trọc ác thế cũng là một bộ phận của nghi thức mở điện, chỉ cần đại quân xuất phát, coi như là nghi thức mở điện của chấp pháp đại điện viên mãn thành công, tuyệt đối không thể để A Di Đà Phật quấy rầy! Thấy rõ ràng đám Chí Tôn cùng đại năng ở đây lạnh lùng nhìn chằm chằm mình, ngay cả Tử Kim Long Hoàng cũng hứng thú nhếch mép cười một tiếng, A Di Đà Phật có chút không bình tĩnh, “Ngục thần Sở Hạo, ta cảm thấy đây không phải thái độ nói chuyện, ngươi không thể đối với chúng ta như vậy!” “Ta đã miễn tội cho ngươi việc trộm đoạt pháp bảo Linh Sơn, ngươi không biết hối cải, lại còn vu hãm chúng ta như vậy, ngươi có ý đồ gì!” Như Lai phật tổ ở bên cạnh bỗng nhiên có chút dự cảm không lành, hắn cảm thấy A Di Đà Phật cuối cùng vẫn là không có kinh nghiệm, lấy việc Như Lai phật tổ nhiều lần bị Sở Hạo giảng đạo lý mà xem, rõ ràng giờ phút này cách làm của A Di Đà Phật hoàn toàn là tự tìm đường chết! Ngươi vậy mà nếm thử cùng Sở Hạo không thèm giảng đạo lý? Quả nhiên, thấy Sở Hạo khóe miệng giương lên cười lạnh, Nghĩa Chính Từ Nghiêm nói: “Nhỏ A Di Đà Phật, mắng ngươi ngươi lại còn dám cãi lại? Ngươi cũng xứng?” “Chấp pháp đại điện của ta là một tổ chức chính đạo công chính nghiêm minh, lại có Địa Tạng Vương Bồ tát các ngươi phái tới cổ động người tạo phản!” “Trong trận chiến đó, chấp pháp đại điện của ta sợ lũ yêu quái hạ giới giết hại sinh linh, liều mạng ngăn cản, nhưng cũng trả cái giá thảm khốc đau đớn!” “Máu nhuộm thương khung a, chấp pháp đại điện ta cũng bởi vì Địa Tạng Vương đảo loạn mà thương vong thảm trọng, ngươi căn bản không biết chúng ta đã trải qua những gì!” Sở Hạo mắng nước miếng văng tung tóe, giống như trận chiến kia là vì chính đạo, chấp pháp đại điện toàn bộ hy sinh vậy, đám đại năng không biết chuyện ở đây không khỏi che mặt, nhất là Tử Kim Long Hoàng, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, chửi ầm lên, “Đáng chết Địa Tạng Vương, vậy mà ti tiện như vậy, âm thầm kích động bạo loạn thế này, khiến cho chính đạo nhân sĩ giữa thiên địa thương vong thảm trọng, thật là không thể tin nổi, thật là không thể tin nổi!!” Ngay cả Huyền Thiên Hỏa Phượng cũng nhíu chặt mày, hừ lạnh một tiếng, “Thủ đoạn hèn hạ, Ma tộc còn không dùng tới, huống chi là Địa Tạng? Không ngờ lại không có chút điểm mấu chốt nào!” Trấn Nguyên Tử ở bên cạnh vẻ mặt ngưng trọng âm trầm, Địa Tạng đã như vậy, Tây Thiên chưa chắc đã không ti tiện như thế, vậy cây nhân sâm quả của ta, chẳng lẽ bọn hắn thực sự dùng thủ đoạn như vậy sao? Bọn hắn sẽ hối lộ Thanh Phong Minh Nguyệt sau đó đưa ma trảo tới cây nhân sâm quả sao? Có chút khả năng...... Sở Hạo nghĩa chính từ nghiêm chỉ trích, khiến cho đám Chí Tôn đại năng ở đây không rõ chân tướng đều chung mối thù, bởi vì thủ đoạn quả thực quá ti tiện, nhưng những người chấp pháp như Na Tra các loại thì lại hai mặt nhìn nhau, nhất thời không biết nên nói gì cho phải, xác thực có thương vong, nhưng số người chết thật không nhiều quá một bàn tay, nhiều nhất chỉ là trọng thương có hơi nhiều, nhưng đều được đan dược kéo lại. Nếu không phải mọi người trong lòng rõ ràng minh bạch, thấy Sở Hạo có vẻ căm phẫn thế kia, suýt chút nữa là cũng đi theo chung mối thù lên rồi! A Di Đà Phật da mặt dày cộp, đối diện với chất vấn của Sở Hạo lại không hề bối rối, chỉ hừ lạnh một tiếng, nhìn chăm chú vào Sở Hạo trầm giọng nói: “Ngục thần các hạ, người chấp pháp các ngươi phải giảng chứng cứ, chuyện không có chứng cứ thì tuyệt đối không được nói bậy!” “Ngươi nói là do Địa Tạng làm đúng không? Chứng cứ của ngươi đâu?” A Di Đà Phật biết rõ trong lòng, việc này đúng là do Địa Tạng Vương làm, nhưng hắn cảm thấy Địa Tạng Vương Bồ tát không phải là người để lại đầu mối, cho dù là tìm yêu quái làm bình phong, hắn cũng nhất định sẽ không lưu lại bất cứ dấu vết gì. Cho nên, A Di Đà Phật cảm thấy vấn đề này hoàn toàn có thể cắn chết không nhận, chẳng lẽ Sở Hạo còn dám mạnh tay sao? Na Tra ở bên cạnh sớm đã không thể nhịn được nữa, nhảy ra phẫn nộ quát: “Đánh rắm, đầu yêu quái cầm đầu gây bạo loạn kia, dưới chân có bùn đất ngũ trọc ác thế, thứ này chỉ ở ngũ trọc ác thế có được, không phải Địa Tạng Vương, thì còn là ai!” Đám Chí Tôn đại năng ở đây hơi nhướng mày, cái này cơ bản đã là bằng chứng rồi, chẳng lẽ A Di Đà Phật còn không nhận sao? Hiển nhiên, A Di Đà Phật cũng không thật thà như mọi người nghĩ. A Di Đà Phật hừ lạnh một tiếng, “Bùn đất của ngũ trọc ác thế, tuy rằng chỉ có ở ngũ trọc ác thế mới có, nhưng dựa vào cái gì mà dưới chân có đất ngũ trọc ác thế, liền nói là do Địa Tạng Vương Bồ Tát điều động?” “Ta nhớ năm đó chín tầng trời lao của các ngươi từng phá vỡ ngũ trọc ác thế, chỉ sợ là do các ngươi lúc đó vụng trộm lấy một ít, lưu đến hôm nay vu oan giá họa đi?!” “Hừ, chấp pháp đại điện các ngươi đúng là vô sỉ, còn vọng tưởng kích động chư thiên thần thánh thảo phạt Tây Thiên ta? Ta thấy các ngươi mới là muốn dẫn động sát kiếp tam giới đấy!” A Di Đà Phật rốt cuộc cũng không phải phàm nhân, làm một trong hai vị tiếp dẫn đạo nhân Tam Thi hóa thân của Tây Thiên, da mặt của A Di Đà Phật lẽ nào chỉ có thế này? Na Tra tức đến mặt đỏ bừng, chỉ vào A Di Đà Phật giận dữ nói: “Lão lừa trọc, ngươi thực sự vô sỉ!” A Di Đà Phật hừ lạnh một tiếng, lạnh như băng nói: “Luận bối phận, ta là tiền bối của ngươi, mà cũng là cấp trên của phụ thân ngươi, là bậc vô thượng Phật Đà từ bi giữa thiên địa, vạn chúng kính ngưỡng, ngươi lại dám nói chuyện với ta như vậy, chấp pháp đại điện của các ngươi đều là người không có tố chất thế sao?!” Na Tra tức tối, “Ngươi! Ngươi! Chết con lừa trọc, ngươi đúng là giỏi cãi lý, vô sỉ con lừa trọc!” Na Tra rốt cuộc vẫn còn quá trẻ. A Di Đà Phật loại người từ Hồng Hoang đến bây giờ nổi tiếng không biết xấu hổ, sao lại lựa chọn nhận tội chứ? Cho dù là chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, chỉ cần da mặt đủ dày, A Di Đà Phật cảm thấy ai cũng không làm gì được mình. Ngày thường thì từ bi ôn hòa không thành vấn đề, nhưng hôm nay liên quan đến ngũ trọc ác thế, vậy A Di Đà Phật không có chỗ nào để chứa đựng được, ngũ trọc ác thế là một mắt xích vô cùng mấu chốt để Tây Thiên thực hiện khép kín Tam Giới Lục Đạo, một khi ngũ trọc ác thế xảy ra vấn đề, vậy vòng khép kín sáu đạo này sẽ xảy ra vấn đề. Cho nên, để cho ngũ trọc ác thế không xảy ra vấn đề, A Di Đà Phật không thể nào nhả ra nhận. Sở Hạo tự nhiên đã sớm minh bạch việc này, giờ phút này thấy Na Tra bị tức đến thế này, Sở Hạo không khỏi tức quá hóa cười, “Nói hay lắm, A Di Đà Phật không hổ là tồn tại từ Hồng Hoang dựa vào không biết xấu hổ mà sống đến bây giờ,” “Năm đó tranh vị ở Tử Tiêu Cung, các ngươi không biết xấu hổ, toàn nhờ kêu khóc đổi lấy vị trí, mà còn hại chết Hồng Vân đạo nhân.” “Bản lĩnh không biết xấu hổ của các ngươi, quả thật hiếm thấy đương thời, may mà, chúng ta gọi các ngươi tới, không phải đến thảo luận việc chịu tội, chúng ta là đến đưa thông báo!” “Chúng ta dự định muốn đi đánh ngũ trọc ác thế của ngươi, phiền ngươi dẫn đường, hy vọng ngươi đừng có không biết điều!” A Di Đà Phật cùng Như Lai phật tổ nghe thấy lời này, lại bị tức giận đến trợn mắt, ngọa tào, sao ngươi lại phách lối thế này? Cho ta biết muốn đi giết người nhà ta, còn muốn ta dẫn đường?! A Di Đà Phật có chút tức giận, phẫn nộ quát: “Ngục thần Sở Hạo, ngươi đừng có quá không biết sống chết!” “Ngươi chỉ là một bán bộ Chuẩn Thánh, suất lĩnh một đống tàn binh bại tướng, liền muốn tiến công ngũ trọc ác thế của ta? Ngươi đơn giản là quá tự coi mình ra gì đi?!” Nhưng mà, Sở Hạo lại mỉm cười, “Tai ngươi có vấn đề sao? Ta nói là, chúng ta!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận