Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 716: Địa Tiên chi tổ, Thánh Nhân pháp giá, mặt bài đến cực điểm

Phong Đô Đại Đế thân là hóa thân Tam Thi của Tử Vi Đại Đế, vậy mà không có chút thận trọng nào của bản thể, thật sự làm mọi người xấu hổ. Nếu chuyện này đặt vào ngày thường, Sở Hạo đã sớm đạp cho một cước, dù sao tên tiểu tử này hở ra là làm lố hết chỗ nói. Nhưng vì bản thể Tử Vi Đại Đế ở đây, Sở Hạo cũng không quá nhẫn tâm, đỡ Phong Đô Đại Đế lên, “Phong Đô Đại Đế lần này đến có chuyện gì?” Phong Đô Đại Đế lại ôm chặt lấy đùi Sở Hạo, vừa cuồng hút linh khí trong chấp pháp đại điện, vừa khóc lóc sụt sùi, “Địa Phủ dơ dáy bẩn thỉu, linh khí mỏng manh, không thể chịu đựng được nữa rồi, ta nguyện bỏ gian tà theo chính nghĩa, cầu ngục thần đại lão thu lưu!” “Lau bàn pha sữa cho trẻ, bưng trà rót nước, giặt giũ tã lót, ta mọi thứ đều tinh thông, cầu đại lão cho một vị trí nha!” Tử Vi Đại Đế đen mặt, một tay nhấc ngược Phong Đô Đại Đế lên, vứt sang một bên, “Đừng có làm loạn!” Phong Đô Đại Đế dù sao thực lực còn yếu, cũng không dám cùng bản thể mình khiêu chiến, chỉ có thể ngoan ngoãn đi đến bên cạnh ngồi xuống. Nhưng Phong Đô Đại Đế vẫn không có thu liễm, cứ liên tục liếc mắt đưa tình với Sở Hạo. Ngay lúc bốn vị Đại Đế vừa mới ngồi xuống, thì bên ngoài bầu trời, lại sáng lên mấy đạo quang hoa. Mọi người thấy từ dưới mặt đất, một lão giả tiên phong đạo cốt, khuôn mặt hiền từ bay tới. Lão giả này vừa xuất hiện, cả vùng thiên địa như trong trẻo hơn hẳn, dung mạo lão giả, càng làm người không khỏi sáng mắt: Đầu đội tử kim quan, mặc Vô Ưu Hạc Sưởng. Giày mây đạp dưới chân, dây lưng lụa buộc giữa. Thân như đồng tử, mặt như mỹ nhân. Râu ba chòm bay dưới cằm, tóc mai như quạ linh! Tiên phong đạo cốt, từ cõi chết bước ra, quả đúng là dung nhan này! Đám người thấy người này đến, ngay cả Ngọc Đế cũng đứng lên, Sở Hạo thấy vậy thì hơi nhíu mày. Ngọc Đế cùng ba vị Đại Đế mông còn chưa kịp ấm chỗ, nhưng khi thấy người này, họ lại không chút do dự, vội vã ra ngoài nghênh đón. Những người trong chấp pháp đại điện xem xét, cũng giật mình kinh hãi, rốt cuộc là thần thánh phương nào, vậy mà khiến cho bốn vị Đại Đế đều phải đích thân nghênh đón? Sở Hạo cũng tranh thủ đi theo bốn vị Đại Đế, cùng nhau ra nghênh đón. Đạo cốt tiên phong lão giả đến, liền cười ha ha, đối với bốn vị Đại Đế nói: "Mấy vị lão hữu, từ khi chia tay đến giờ vẫn khỏe chứ a!" Ngọc Đế cũng lớn tiếng cười nói: “Trấn Nguyên Đại Tiên, từ khi chia tay đến giờ vẫn khỏe chứ a!” Không sai, người đến đúng là Trấn Nguyên Đại Tiên, danh xưng là bạn với Tam Thanh, đều là cố nhân của Tứ Đế, Địa Tiên chi tổ, thần tiên trong thần thoại. Địa vị ở giữa thiên địa sánh ngang với Ngọc Thanh, Thượng Thanh, Thái Thanh, năm đó chỉ thiếu một bước cuối cùng, là có thể đăng lâm vị trí thánh nhân vô thượng! Từ môn hạ của ông mà đi ra vô số Tán Tiên, bên cạnh còn có 48 đồ đệ, đều là siêu cấp cường giả Đại La Kim Tiên trở lên! Trong chấp pháp đại điện, mọi người thấy bốn vị Đại Đế vừa đến, lúc này lại có thêm một Địa Tiên chi tổ, lập tức đều sợ hãi. Địa tiên chi tổ này, ngay cả bàn đào thịnh hội cũng không đủ tư cách mời, năm đó cũng chỉ có lúc Tây Du đại kiếp sắp mở ra, hội Lan Bồn lên, Địa Tiên chi tổ mới tới thương lượng một chút. Nếu không, vào thời điểm bình thường, những nhân vật như vậy, trừ khi là đích thân Tam Thanh đến, còn không thì căn bản không dùng được. Nhưng hôm nay, Địa Tiên chi tổ, lại vì chấp pháp đại điện khai mở, vậy mà không mời mà đến, điều này khiến cho những người trong chấp pháp đại điện cảm thấy vô cùng tự hào. Chính vì thân phận bực này, cho nên bốn vị Đại Đế không hề dám chậm trễ. Trấn Nguyên Tử nhìn về phía Sở Hạo, Sở Hạo không kiêu ngạo không tự ti, mỉm cười làm lễ, “Gặp qua Địa Tiên chi tổ, Trấn Nguyên Đại Tiên, vãn bối xin có lễ.” Trấn Nguyên Đại Tiên cao giọng cười to, “Ha ha ha ha! Quả nhiên là tuấn tú lịch sự, từ thiên địa sơ khai, trải qua hàng vạn kiếp đến nay, thật hiếm thấy ngục thần các hạ nào có nhan sắc như vậy, cũng không uổng công bần đạo lặn lội ngàn dặm xa xôi đến đây!” Khá lắm, vừa đến đã khen tới tấp! Tử Vi Đại Đế cũng tặc lưỡi lắc đầu, “Năm đó ta cũng từng tự khen dung mạo của mình, sau khi thấy ngục thần các hạ, mới biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.” Bốn vị Đại Đế, một vị Địa Tiên chi tổ, từng người tiên phong đạo cốt, khí thế cường đại, nhưng trước mặt Sở Hạo lại tự ti mặc cảm. Sở Hạo mặt đầy bất đắc dĩ, “Chư vị Đại Đế Đại Tiên, sinh ra đã vậy, ta cũng rất buồn phiền a, nỗi khổ này, chỉ có người trong cuộc mới thấu, ai......” Một tiếng thở dài thật sâu, nói hết bao nhiêu bất đắc dĩ trong lòng Sở Hạo. Suýt bị Ma Nữ bắt xuống vực sâu ép nước, lại bị Vương Mẫu nhung nhớ, ai biết được chặng đường Sở Hạo đi qua đều vì dung mạo mà lầm cả! Sở Hạo cũng không muốn nói về chuyện đau lòng này nữa, chỉ nói với mọi người: “Mời chư vị vào trong, đại điện giữa trưa mới khai mở, còn có chút thời gian, vào uống chén nước trà cũng được.” Kỳ thực Trấn Nguyên Đại Tiên cũng chỉ là muốn đến kết một thiện duyên, vốn định tùy tiện ném vài củ nhân sâm rồi đi, nhưng thấy bốn vị Đại Đế ở đây, ông cũng không tiện rời đi. Thậm chí, mấy quả nhân sâm bây giờ cũng không tiện lấy ra, ông thân là bậc trưởng bối, nếu lúc này lấy ra đồ như thế có chút mất mặt, thì chẳng phải bị cười cho thối mũi sao? Kỳ thực, bốn vị Đại Đế cũng nghĩ như vậy. Nhưng vừa thấy cả Trấn Nguyên Đại Tiên đến, ba vị kia Đại Đế cũng không tiện đứng dậy rời đi. Mà bọn họ cũng thật sự muốn biết xem, gần đây như mặt trời ban trưa, lại dám tuyên chiến Địa Tạng Vương Bồ Tát ngục thần Sở Hạo này, từ đâu có sức mạnh. Có Trấn Nguyên Đại Tiên gia nhập, bốn vị Đại Đế cũng không dám bày ra vẻ bề trên, vội nhường vị trí, tự mình chuyển xuống ghế dưới ngồi. Dù sao, vô luận là dựa theo cấp bậc lễ nghĩa, hay là dựa vào thực lực, Trấn Nguyên Đại Tiên là người nên ngồi ở chủ vị, người ta là bậc ngang hàng với Tam Thanh. Cho nên, Trấn Nguyên Đại Tiên liền tùy tiện ngồi xuống chủ vị. Bốn vị Đại Đế cũng tự nhiên chuyển mông, xuống phía dưới một vị trí mà ngồi. Cùng Trấn Nguyên Đại Tiên ngồi cùng nhau hàn huyên, không ai chủ động lên tiếng đòi lễ vật gì, không phải vì cái gì khác, chỉ là sợ bị lạnh nhạt! Sở Hạo ở bên cạnh một mặt khinh bỉ nhìn, một lũ tinh ranh, có cần phải giấu giếm vậy không? Sợ mất mặt cái gì chứ thật là. Ngọc Đế vẫn không nhịn được, đang định phá vỡ sự yên tĩnh, chợt bên ngoài lại bay tới một ông lão râu tóc bạc trắng, hạc phát đồng nhan. Mọi người thấy vậy, cái mông còn chưa kịp ngồi ấm chỗ lại bật lên. Trấn Nguyên Đại Tiên ha ha cười lớn, dẫn đầu nghênh đón: “Thái Thượng Lão Quân, từ khi chia tay đến giờ vẫn khỏe chứ a!” Ngựa, cái mông còn chưa ấm chỗ, tại sao lại phải đứng lên? Nhưng người đến là Thái Thượng Lão Quân, quá rõ Thánh Nhân khó hầu, được rồi được rồi, nhẫn nhịn thôi. Thái Thượng Lão Quân xem xét, à, thì ra là bốn vị Đại Đế cùng Trấn Nguyên Đại Tiên, cũng không có kiêu căng, chắp tay nói: "Gặp qua chư vị bệ hạ, Trấn Nguyên Tử đạo hữu! Sở Tiểu Hữu tuổi trẻ tài cao, một mình nắm giữ một điện, đúng là rồng phượng trong loài người a!” Sở Hạo cũng không biết phải nói gì cho phải, lời khen của Thánh Nhân nghe đều thật là hư ảo. Sở Hạo đến giờ cũng không biết vì sao bọn họ đến đây? Đây là tình huống gì? Nhất là Trấn Nguyên Tử, Sở Hạo chưa từng thấy mặt một lần, đây là đến làm gì? Sở Hạo thực sự không thích những chuyện phiền phức như vậy, để ta yên tĩnh chút rồi đánh nhau với Địa Tạng Vương Bồ Tát có được không? Bất quá, người ta đang tươi cười thì mình cũng chẳng thể giở mặt, nhất là còn đánh không lại người ta. Sở Hạo chỉ mỉm cười: "Ngồi một chút ngồi!" "Không thích ngồi thì ngồi xổm cũng được, tùy ý, tùy ý."
Bạn cần đăng nhập để bình luận