Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 1707 phật hỏa chậm hầm, Tiên Quân nhất định sẽ khen ta đát

Chương 1707 phật hỏa chậm hầm, Tiên Quân nhất định sẽ khen ta, đánh cỏ động rắn đằng sau, dĩ nhiên chính là bút tẩu long xà......Một đêm này, đặc biệt ồn ào náo động. Đương nhiên, ồn ào náo động chính là phía Đường Tam Tạng. Đường Tam Tạng một mình phải đối mặt với bốn lão nhân gia, lại thêm con quỷ trần truồng đứng bên cạnh, Đường Tam Tạng vô cùng muốn đánh ngã toàn bộ bọn họ, nhưng không có cách nào, hiện tại Sở Hạo giao cho Đường Tam Tạng một nhiệm vụ quan trọng, để Đường Tam Tạng cầm chân đám Tứ Lão này. Đường Tam Tạng biết Sở Hạo hiện tại khẳng định hết sức chăm chú đang giáo dục hạnh tiên, phía mình nếu không thể ngăn chặn, sợ sẽ hỏng mất cơ hội tốt để hạnh tiên thành tài. A di đà phật, người xấu thành đạo cơ duyên, giống như giết ngàn vạn sinh mệnh. Đường Tam Tạng chỉ có thể bị ép cùng bốn lão đầu này nói chuyện bừa bãi kéo dài thời gian. Nhưng mà, Đường Tam Tạng vừa mở miệng, lại nhất thời không biết nên nói gì cho phải. Ngược lại là Thập Bát công nhìn thấy Đường Tam Tạng tựa hồ khẩn trương, ngoài cười nhưng trong không cười mở miệng nói: “Thánh Tăng yên tâm, phàm nhân kia không sao, chúng ta cũng chỉ là tìm ngươi nghiên cứu thảo luận thi từ chi đạo thôi.” “Bao nhiêu tuổi?” Đường Tam Tạng đột nhiên hỏi. Tứ Lão không biết Đường Tam Tạng là lên cơn nào mà hỏi vậy, xem ra là nghĩ thông suốt, biết mình không thể thoát khỏi một kiếp này. Thập Bát công trong lòng cười lạnh, như vậy mới đúng, ngoan ngoãn phối hợp, lát nữa vào nồi sẽ cho ngươi thống khoái, nếu không sợ là phải chịu một lần thiên đao vạn quả chi hình. Đây là chuyện mấy tinh quái này đã sớm chuẩn bị xong, nhất là tất cả đều đã nóng lòng chờ trong chiếc nồi lớn, đây chính là con đường thành thánh của bọn họ. Hiện tại, chẳng qua là cùng Đường Tam Tạng dọa nạt và dùng uy lực mà thôi. Tứ Lão cũng nhìn ra Đường Tam Tạng đã biết chân thân của mình, cũng rất hào phóng nói ra tuổi của bọn họ, nói ra lại mỗi người đều nói có ít nhất ngàn năm tu vi. Đường Tam Tạng nghe được con mắt kém chút phát ra ánh sáng, chính là cái này, chính là cái này! Tục ngữ nói, nhân sâm ngàn năm vạn năm rùa. Cỏ cây tinh quái, trăm năm thành tinh, ngàn năm thành yêu. Tinh quái ngàn năm là cực kỳ hiếm thấy, có thể nói là ẩn chứa nhiều nhất tinh hoa, nhiều nhất năng lượng cực phẩm! Lại nhiều thêm mấy năm, chỉ sợ sẽ thành yêu, mà sau khi thành yêu, sẽ mất đi dược tính của tinh quái. Đây quả thực là nhóm tinh quái tốt nhất mà ông trời ban cho a! Đường Tam Tạng lúc này mới hiểu ra, khó trách đám người ngốc nghếch này vội vã đi ra bắt mình về ăn, nguyên lai là do bọn chúng đều là tinh quái, sắp thành yêu, muốn mượn từ huyết nhục của mình, đột phá cảnh giới cao hơn. Chậc chậc chậc...... Chỉ tiếc...... Người thợ săn mạnh nhất luôn xuất hiện dưới hình dạng con mồi. Cho dù là Sở Hạo không ở đây, lấy thực lực của Đường Tam Tạng, cũng đủ sức cắt bọn chúng ra thành từng miếng. Bất quá, Đường Tam Tạng phải nhẫn, phải dỗ dành bọn chúng, để Sở Hạo bên kia giáo dục xong hạnh tiên, rồi lại đến thu hết những tiểu lão đệ này. Đường Tam Tạng cảm khái nhìn Tứ Lão, nói: “Bốn vị tiên ông, đều sống lâu như vậy, nhưng Kình Tiết Ông lại hơn ngàn tuổi. Người có tuổi mà đắc đạo, phong thái thanh kỳ, chẳng phải là người sáng suốt thứ tư thời Hán?” Tứ Lão nói: “Nhận quá khen, nhận quá khen! Chúng ta không phải bốn người sáng suốt, chỉ là bốn người tu luyện lâu năm trong thâm sơn thôi. Xin hỏi Thánh Tăng, tuổi trẻ được bao nhiêu?” Đường Tam Tạng cười cười: “Bần tăng từ trong bụng mẹ đến giờ hơn bốn mươi năm, chưa gặp được đối thủ.” Thập Bát công cười ha ha: “Chỉ tiếc, vừa rồi tỷ tỷ của ta có ý tìm nhân duyên, chỉ tiếc nàng lại coi trọng gã công tử phàm nhân kia, chỉ nói là nam nữ trong mắt chỉ có nhan trị, bằng không Thánh Tăng hôm nay cũng có một phần nhân duyên...... Khoan đã, hòa thượng độc thân không phải rất bình thường sao?” Thập Bát công vừa nói, chính mình cũng ngây ra, sao mình nói lại thành muốn làm mối cho Đường Tam Tạng vậy? Kình Tiết Ông tranh thủ thời gian tiếp lời: “Thánh Tăng từ trong bụng mẹ đã thuộc về Phật Giáo, quả nhiên là tu hành từ nhỏ, đúng là bậc chân tu có đạo. Chúng ta may mắn được gặp, dám mong được đại sư giáo huấn, nghe một hai lời về thiền pháp, cũng đủ an ủi cuộc đời.” A, muốn hỏi sao? Vậy thì có chuyện để nói. Đường Tam Tạng ho nhẹ hai tiếng, thần sắc đoan trang: “Đã vậy, bần tăng sẽ cho các vị nói một chút, pháp của bần tăng là như thế nào.” “Rửa tai lắng nghe.” Đường Tam Tạng cười một chút, nhờ ánh trăng, bắt đầu kể cho mấy tiểu lão đệ này nghe về phật pháp tiên tiến: “Phật pháp chương 1: thần cản giết thần, phật cản giết phật!” Tứ Lão: “!!!” Thập Bát công: “Thánh Tăng, ngươi có biết ngươi đang nói gì không? Chẳng lẽ ngươi không tu phật sao? Phật cản giết phật là ý gì?” Đường Tam Tạng cười một chút, trong ánh mắt nhiều hơn một phần khinh miệt: “Tu phật không thể giết phật? Các ngươi còn tư duy theo cái cũ rồi, hiện tại là thời đại nào, tu phật pháp tiên tiến chứ! A, theo ta biết, phật viết: phàm tất cả tướng, đều là hư ảo, như thấy các tướng không phải là tướng, tức thấy Như Lai. Ý tứ chính là, tất cả mọi thứ đều vô nghĩa, ngay cả Phật Tổ cũng vậy, chúng ta tu phật, là tu phật trong lòng, nếu các ngươi thấy được phật, đó chính là bị hình tướng làm mờ mắt, sẽ muốn chìm đắm theo! Như vậy sẽ không thành chính quả được!” Tứ Lão: “!!!” Đại sư, ta hiểu rồi! Thập Bát công nghe được sửng sốt, ngẩng đôi mắt đầy mê mang: “Ý của ngươi là, mục tiêu cuối cùng nhất của tu phật, là lật đổ Tây Thiên, giết Phật Tổ, từ nay Tây Thiên ta làm chủ?” Tứ Lão đã hỗn loạn, vì sao Đường Tam Tạng này lại có vẻ căm hận Tây Thiên vậy? Chẳng lẽ hắn không phải là bảo bối nhỏ của Tây Thiên sao? Không có lý a, hắn không phải là con ngươi kim sắc sao? Không phải là người Tây Thiên chỉ định đi thỉnh kinh sao? Đường Tam Tạng cười lớn một tiếng: “Không phải vậy! Chúng ta không cố ý giết phật, chúng ta tất cả đều vì chúng sinh, là vì làm cho chúng sinh thoát ly bể khổ. Cái gọi là: ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục?” “Tây Thiên lưu manh, vô pháp vô thiên, nguy hại chúng sinh, bần tăng lòng dạ từ bi sẽ độ bọn chúng! Không cần để chúng phạm giới!” “Đúng như lời Tiên Quân đã nói, phật pháp chân chính phải là để cho tâm chính nghĩa, chứ không phải thấy tội ác mà không dám lên tiếng!” “Phật pháp chân chính nên đối với tà ác tấn công mạnh mẽ. Mặc kệ là pháp Hoa hay là kim cương, chỉ cần có thể tấn công mạnh vào cái ác, đó chính là phật pháp tốt! Các ngươi hiểu chưa?” Tứ Lão nghe được ngơ ngác tại chỗ, tiếp thu phật pháp tiên tiến tẩy lễ. Ngay sau đó, Đường Tam Tạng kể cho bọn họ nghe về mười hai vị Phật mới, lập tức làm cho Tứ Lão thêm mờ mịt. Nghe Đường Tam Tạng nói một cách du dương, Tứ Lão nghe vô cùng mê mẩn, vô cùng thả lỏng, phảng phất như đã nhập đạo vậy. Dù sao thì bản lĩnh phật học của Đường Tam Tạng cũng không phải tầm thường, mấy tinh quái này lại là chưa trải sự đời, bị Đường Tam Tạng nói đến mức cảm xúc dâng trào, đều muốn buông dao đồ tể xuống mà thành phật ngay lập tức. Mà khi nghe phật pháp thẩm thấu vào, lệ khí sát khí trên người mấy tinh quái đều đang chậm rãi tán đi, trở nên cực kỳ tinh thuần, dược tính của bản thân càng thêm tinh khiết, không chứa tạp chất. Đây chính là cái hay của phật pháp, phản phác quy chân, loại bỏ giả dối giữ lại thực chất. Đường Tam Tạng thấy rất vui mừng: "Ừm, phật hỏa chậm hầm, lát nữa Tiên Quân nhất định sẽ khen ta". Cũng không biết bên phía Tiên Quân thế nào rồi...... Đường Tam Tạng đang giảng phật pháp cho Tứ Lão, Sở Hạo cũng đang giảng phật pháp cho hạnh tiên. Theo nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu mà Sở Hạo giảng giải, cùng việc không giữ lại chút nào để dốc túi truyền thụ, sắc mặt hạnh tiên ửng hồng, hiển nhiên đã lâm vào trạng thái đốn ngộ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận