Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 1289 Sở Hạo bị chơi xỏ, huynh đệ của ta có Đại Đế chi tư

Chương 1289 Sở Hạo bị gài bẫy, huynh đệ ta có tư chất Đại Đế
Sở Hạo suy đoán về Ma tộc tuy chỉ là tin đồn thất thiệt, nhưng mỗi lần đều ứng nghiệm, tất cả đều xuất phát từ việc Sở Hạo hiểu rõ hảo huynh đệ Cô Dương. Cho nên, lần này cũng không ngoại lệ. Sở Hạo nhắn nhủ Tây Du bốn người tiếp tục tiến lên, đừng dừng lại, sau đó Sở Hạo lập tức không ngừng nghỉ đi về chỗ cũ. Sở Hạo có thể đoán được, nếu vực sâu Ma tộc có hành động lớn, nhất định sẽ liên quan đến nơi đó, dù sao, đó mới là đại bản doanh của Ma tộc ở tam giới.
Lúc này, Sở Hạo tính toán thời gian, không sai biệt lắm ngay lúc Âm Ảnh Ma trở về báo cáo với Cô Dương, liền như một làn khói, đến Nam Hải! Sở Hạo cảm khái nhìn đáy biển Nam Hải, trở về nơi này, đơn giản như trở về nhà vậy. Nhớ năm đó, nếu không phải Ma tộc thấy chấp pháp đại điện túng quẫn mà rộng rãi mở hầu bao, để Sở Hạo giải quyết tình thế cấp bách, chấp pháp đại điện cũng sẽ không thuận lợi mở ra đến thế. Mà bây giờ, Sở Hạo trở lại chốn cũ, chỉ cảm thấy vô cùng hoài niệm. Nếu vực sâu Ma tộc định gây sóng gió ở tam giới, bọn chúng có khả năng mượn và điều khiển, chắc chắn là bẫy phục được chôn từ bao nhiêu năm trước. Đây là sắp xếp nhiều năm của vực sâu Ma tộc, chúng đã sớm có ý định xâm lược tam giới. Nghĩ đến những năm qua, nếu không nhờ Sở Hạo mang trong mình Hạo Nhiên Chính Khí, mỗi lần đều không tiếc bất cứ giá nào, liều mình ngăn cản Ma tộc phát triển, thì có lẽ vực sâu chi môn đã sớm bị mở ra, tam giới giờ đã bị tàn phá. Đương nhiên, tất cả cũng nhờ hảo huynh đệ, chuyện này không cần phải nói nhiều. Lần này, vực sâu chi môn đã mở ra, đồng thời vực sâu Ma tộc đã có ý định trọng dụng Cô Dương, mục đích của chúng có thể nói là quá rõ ràng. Chúng định phóng thích cường giả không rõ danh tính đang bị phong ấn trong động quật ma khí, để người đó khôi phục sự nghiệp bá chủ của Ma tộc! Kiếp nạn này, vốn là việc của Tây Du, nhưng giờ vì thiên cơ đại loạn nên đã đến sớm hơn, trong này tạo hóa, không ai đoán được. Bất quá, đó không phải chuyện Sở Hạo định quản. Là một ngục thần chấp pháp chính nghĩa, Sở Hạo chỉ định kéo dài chút thời gian phát triển của Ma tộc. Vì thế, Sở Hạo nguyện hy sinh bản thân, đành phải lấy bảo vật của Ma tộc đem đi giúp người nghèo!
Thế là, Sở Hạo thăm dò xuống chỗ sâu đáy biển. Vì Sở Hạo trước đó đã càn quét, động quật ma khí này không còn ma khí vạn dặm, thanh tịnh thấy đáy, ngay cả những ma vật trước đó cũng bị Sở Hạo xử lý không ít. Cho nên, lúc này phụ cận động quật trống trơn. Sở Hạo có thể dễ dàng nhìn thấu toàn bộ động quật đáy biển, thậm chí có thể thấy rõ bất cứ sinh linh nào bên trong. Nhưng, nơi đáy biển trong tưởng tượng vốn có rất nhiều Ma tộc và chất đầy bảo vật, bây giờ vẫn trống không! Vẻ mặt Sở Hạo vô cùng nghi hoặc, "Sao có thể? Vực sâu Ma tộc vậy mà không đóng quân ở đây? Thậm chí không để bất cứ bảo vật hay ma vật nào ở đây?” “Chẳng lẽ Cô Dương đã có kinh nghiệm, sớm một bước mang hết đồ đi rồi? Nhưng ta đã tính thời gian kỹ rồi, giờ này Âm Ảnh Ma hẳn đang báo cáo với Cô Dương, phân thân của Cô Dương thiếu phương pháp mà!” “Chẳng lẽ ta đoán sai? Vực sâu Ma tộc, không dẫn một lượng lớn bảo vật trở về?” Sở Hạo không cam tâm, tiếp tục tìm kiếm khắp nơi trong động quật, nhưng lạ thay, xung quanh không hề có dấu vết gì, tất cả đều giống như lúc Sở Hạo nhìn thấy trước đó. Nếu Ma tộc thực sự đóng quân hoặc chất bảo vật ở đây, không thể nào không thấy bất kỳ dấu vết nào. Trong lòng Sở Hạo có chút thất vọng, gật gù rời đi, “Tính sai tính sai......” Vực sâu Ma tộc không hề có hành động như Sở Hạo dự liệu, không trực tiếp đóng quân ở đây, cũng không để lại bảo vật gì. Sở Hạo thất vọng, quay người rời đi.
Không lâu sau khi Sở Hạo rời đi, Cô Dương dẫn đại quân Ma tộc về tới khu vực động quật ma khí. Trên mặt Cô Dương còn có một chút tiếc nuối, nhìn Âm Ảnh Ma vừa trở về nói, “Tên ngục thần Sở Hạo đó thật giảo hoạt, vậy mà che giấu thực lực, ngay cả ngươi cầm nhiều pháp bảo như vậy cũng không đánh bại được hắn, đáng tiếc, hắn cũng không cướp đi những pháp bảo này.” “Những pháp bảo này có ấn ký của cường giả Ma tộc, không thể nhận ra, chỉ cần ngục thần Sở Hạo kia dám cầm, Ma tộc ta liền hoàn toàn nắm giữ hành tung của hắn!” Không sai, tất cả đều là âm mưu của Cô Dương! Những pháp bảo này không phải Cô Dương tùy tiện để lại. Trong những cường giả vực sâu Ma tộc tiến vào tam giới lần này, có một nữ ma đầu rất mạnh, có thể để lại ấn ký trên đồ vật, chỉ cần cùng tồn tại trong một thế giới, nữ ma đầu đó có thể dễ dàng cảm nhận được vị trí ấn ký. Cho nên, Cô Dương lợi dụng điểm này để gài bẫy Sở Hạo, cố ý để lại một Âm Ảnh Ma có thực lực tương đương Sở Hạo, vừa có thể dò thực lực của Sở Hạo đến đâu, vừa có thể đảm bảo dù đánh thắng hay thua, Ma tộc cũng không thiệt. Nếu Âm Ảnh Ma đánh thắng, Sở Hạo không chết cũng bị thương, như vậy Ma tộc sẽ trừ được một mối họa lớn trong đầu, đơn giản là kết quả tốt nhất. Đương nhiên, Cô Dương cũng biết không dễ dàng vậy, nhưng cho dù Âm Ảnh Ma thua, Cô Dương biết với cái tính nhặt nhạnh từng đồng của Sở Hạo, nhất định sẽ lấy hết. Như vậy, Ma tộc sẽ hoàn toàn nắm được hành tung của mối họa lớn này, sự uy hiếp của Sở Hạo sẽ giảm đi rất nhiều. Chỉ tiếc, theo Âm Ảnh Ma miêu tả, Sở Hạo tuy giấu dốt, nhưng thực lực lại không đến mức có thể đánh thắng Âm Ảnh Ma. Cô Dương vì phòng bị Âm Ảnh Ma và diễn kịch cho thật, nên vẫn luôn không nói với Âm Ảnh Ma về những vấn đề của các bảo vật đó, cho nên Âm Ảnh Ma cũng không cố ý để bảo vật bị Sở Hạo cướp đi. Cô Dương đánh cược dù thua hay thắng đều có lợi, ai ngờ lại xuất hiện tình trạng hòa không phân thắng bại. Hơn nữa còn không ai hé răng ra tiếng gió nào, chỉ có thể nói ngục thần Sở Hạo kia thật sự phúc lớn mệnh lớn. Cô Dương chỉ còn cách chuẩn bị cho lần sau, sẽ cùng Sở Hạo tranh đấu!
Cô Dương không biết, đáy mắt Âm Ảnh Ma lúc này có ánh sáng màu lam nhạt đang nhấp nháy, đó là ánh mắt may mắn. May mắn là đã không có lấy bảo vật đi! Không ngờ Cô Dương bây giờ lại trở nên không đơn thuần như vậy, trước kia hắn không phải thế, trước kia hắn nào có dùng những thủ đoạn nhỏ nhặt này! Nếu bóng ma này không phải là Sở Hạo, và Sở Hạo không có thói quen bóc lột cấp dưới, giờ Sở Hạo e rằng đã trúng chiêu rồi! Huynh đệ của ta Cô Dương, có tư chất của Ma Đế!
Cô Dương trở lại động quật đáy biển, trước tiên dò xét bốn phía, mặt hắn lộ vẻ ngưng trọng. Nơi này, có khác thường. "Không cần tìm nữa, hắn đã đến rồi." Tiếng của cường giả trong động quật vọng ra. "Ai?" Cô Dương hơi nhíu mày. "Chính là kẻ hút sạch ma khí phụ cận động quật của ta, lại lừa ngươi đi Bắc Câu Lô Châu làm công, suýt nữa bị đánh thành ngốc, còn cướp đi một lượng lớn bảo vật khôi phục của Ma tộc ta, cái tên không phải Nhân Tiên quân kia.” Mặt Cô Dương xám lại, “Ngươi rất không cần phải chi tiết như vậy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận