Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 1085 đại chiến bắt đầu, tinh phong huyết vũ đến

Chương 1085 đại chiến bắt đầu, tinh phong huyết vũ đến Mười tôn quỷ sứ Thần Tướng kia ngược lại rất thông minh, bọn chúng dù không thể chạy trốn nhưng lại có thể trong lúc sắp chết cưỡng ép né tránh, lúc này mới tránh được kết cục bị nuốt hết. Chỉ có điều, thân là người trấn giữ trận pháp, giờ phút này trận pháp bị phá, bọn chúng cũng nhận phản phệ mạnh mẽ nhất. Tất cả quỷ sứ Thần Tướng đều mặt mày tái mét, khí tức cực kỳ không ổn định, thực lực của bọn chúng ít nhất giảm xuống một bậc. Đây là tốt rồi, dù sao Sở Hạo công kích phần lớn nhắm vào tiêu diệt chiến lực trung, hạ đẳng để chiến lực nghiêng về một bên, bọn chúng mới có thể thoát được một kiếp. Mà thê lương nhất chính là Phạt Chiết La đại tướng ở gần luồng sáng đen rơi xuống, bị một kích này đánh trúng, Phạt Chiết La đại tướng trốn rất nhanh nhưng chung quy vẫn bị nuốt mất một chân. Hơn nữa, đây không chỉ đơn giản là thương tổn đến thân thể, đây chính là công kích của Thí Thần Thương, ý thôn phệ điên cuồng vô song kia, khi nuốt mất một chân cũng nuốt luôn phần lớn thực lực của hắn. Giờ phút này, thực lực của Phạt Chiết La đại tướng giảm xuống nghìn trượng, thậm chí rớt khỏi cảnh giới nửa bước Chuẩn Thánh, trở thành thực lực Đại La Kim Tiên. Thương thế không cách nào vãn hồi này, cả đời Phạt Chiết La đại tướng cũng không thể tu luyện lại được. Lực thôn phệ bá đạo của Thí Thần Thương là không thể đảo ngược. Năm đó Phật Di Lặc không có cách nào, Bảo Như Lai vừa rồi không có cách nào, Phạt Chiết La đại tướng tự nhiên cũng không có cơ hội. Mà các đại tướng khác thực lực cũng đều giảm nhưng không có ai thê lương như Phạt Chiết La đại tướng. Giờ phút này, mọi người đều sợ hãi mà nhìn Sở Hạo, ngay cả đám người A Tu La tộc cũng tràn đầy kiêng kị. Cứ như thể lúc này Sở Hạo mới là ma quỷ, mà người A Tu La tộc trước mặt Sở Hạo chẳng qua là một đám học sinh ngoan ngoãn bình thường, nỗi sợ này thật khó giải thích. Dù chấp pháp đại điện và A Tu La tộc là đồng minh nhất thời, nhưng nỗi sợ của A Tu La tộc vẫn không tiêu tan, đây là nỗi sợ vĩnh viễn ăn sâu trong linh hồn. Mà mọi người chấp pháp đại điện thấy Sở Hạo lại là đại thụ che chở, vô cùng kích động: “Lão đại trâu bò!!! Chỉ một cái thế giới lưu ly nhỏ bé mà cũng dám phản kháng chấp pháp!” “Hôm nay chấp pháp đại điện chúng ta sẽ triệt để tiêu diệt cái ung nhọt này!” “Bao giờ chúng ta mới được một phần mười trâu bò như lão đại nhỉ?” “Đây không phải là cơ hội sao? Thế giới lưu ly này đang nuôi chúng ta đó!” Một kích này Sở Hạo xuất thủ, toàn bộ chiến cuộc trong nháy mắt đảo chiều, tất cả mọi người ngưỡng mộ Sở Hạo, mặc kệ là kính ngưỡng hay sợ hãi. Giờ phút này Sở Hạo đã trở thành tiêu điểm của chiến trường. Đương nhiên, mọi người thế giới lưu ly thấy ánh mắt của Sở Hạo thì là sợ hãi, hận muốn ăn tươi nuốt sống Sở Hạo! Một kích này của Sở Hạo khiến vô số sinh mệnh thế giới lưu ly hoàn toàn chìm trong bóng tối. Những chư Phật thấy Sở Hạo ra tay lại cường hãn như vậy, đã bị Sở Hạo làm cho tức điên, một thương của Sở Hạo sẽ phá hủy không biết bao nhiêu nỗ lực của Tây Thiên! Phải biết, từ khi thế giới lưu ly thành lập đến nay đã phát triển không biết bao nhiêu ức năm, cướp đoạt không biết bao nhiêu cường giả Yêu tộc, độ hóa không biết bao nhiêu tán tu, mới rốt cục có được cái sự náo nhiệt như hôm nay. Thế nhưng, giờ phút này một thương của Sở Hạo khiến thế giới lưu ly lùi lại không biết bao nhiêu ức năm, đám người thế giới lưu ly không hận Sở Hạo mới là lạ! Nhưng Sở Hạo lại vô cùng bình tĩnh, dù nói một thương đã diệt sát vô số sinh linh, vẫn quay lại liếc nhìn chấp pháp đại quân: “Nhìn ta làm gì? Trên mặt ta có chữ à? Nhìn chiến trường kìa, đánh bọn chúng đi, đánh trận đừng có mà ngơ ngẩn ra đấy!” Lời nói đơn giản của Sở Hạo, trong nháy mắt khiến đám người chấp pháp đại điện hoàn hồn, vừa rồi vẫn luôn khổ vì phòng ngự của thế giới lưu ly nên nhất thời không có cách nào công kích, nhưng bây giờ Sở Hạo không chỉ diệt sát một phần mười chiến lực thế giới lưu ly, mà còn phá tan phòng ngự của thế giới lưu ly! Hiện tại thế giới lưu ly không còn lớp vỏ rùa đen này, về cơ bản đã có nghĩa là một con đường chết! Nhưng đám người chấp pháp đại điện còn chưa kịp phản ứng xuất thủ thì Tôn Ngộ Không đã đột nhiên tiến lên, Tôn Ngộ Không không nói hai lời, kim cô bổng hướng thẳng về Phạt Chiết La đại tướng đập tới, giận dữ hét: “Phạt Chiết La đại tướng, mối thù của Hoa Quả Sơn hầu tử hầu tôn, ta muốn ngươi nợ máu trả bằng máu!” Giờ phút này Phạt Chiết La đại tướng bị nuốt mất một chân, thực lực giảm đi một bậc, ngang với Tôn Ngộ Không, Tôn Ngộ Không tự nhiên không có ý định bỏ qua kẻ cầm đầu ra lệnh khiến Hoa Quả Sơn xác chết khắp nơi này! Phạt Chiết La đại tướng thấy Tôn Ngộ Không xông tới, không khỏi biến sắc, khí tức hiện tại của hắn bất ổn, không tốt để giao chiến. Hắn tranh thủ thời gian giận dữ hét với Tôn Ngộ Không: “Tôn Ngộ Không, ngươi đường đường Tề Thiên Đại Thánh, mà lại đánh lúc người ta gặp nạn, có bản lĩnh ngươi đợi ta dưỡng thương xong chúng ta lại chiến một trận!” “Đánh lúc người ta gặp nạn, thắng mà không có khí phách, danh hiệu Tề Thiên Đại Thánh của ngươi chẳng phải là bôi nhọ sao!” Nếu là Tôn Ngộ Không lúc trước, có lẽ vẫn còn muốn kiêng kị lời Phạt Chiết La đại tướng, nhưng Tôn Ngộ Không hiện tại không có ngốc chút nào. Tôn Ngộ Không đột nhiên vung kim cô bổng, không chút lưu tình hướng đầu Phạt Chiết La đại tướng đập tới, trong miệng mắng: “Lão Tôn không để mình bị dắt mũi, ăn của lão Tôn một gậy này! Này!” Không nói đến việc có Sở Hạo làm gương tốt, sự mưa dầm thấm đất tại chấp pháp đại điện, mà còn do Tôn Ngộ Không hiện tại đã hiểu rõ sự giả dối của người Tây Thiên. Cùng người Tây Thiên giảng đạo lý, tuân thủ quy củ, ngoài đạt được chiếc mũ đạo đức nhân nghĩa cao ra, chẳng có gì khác. Huống chi, còn do chính Phạt Chiết La đại tướng tự hạ lệnh, trước tiên giết đám hầu tử hầu tôn ở Hoa Quả Sơn, có vay có trả mới là lẽ phải! Tôn Ngộ Không phẫn nộ xuất thủ, điện quang hỏa thạch trong nháy mắt, kim cô bổng đã tới trước mặt Phạt Chiết La đại tướng. Phạt Chiết La đại tướng tranh thủ né tránh nhưng không kịp, kim cô bổng của Tôn Ngộ Không hung hăng quất vào vết thương trên chân đã gãy của Phạt Chiết La đại tướng. Vốn đã bị nuốt mất một chân, đau đớn không chịu nổi, Phạt Chiết La đại tướng giờ phút này lại càng thê thảm kêu lên! Tôn Ngộ Không ra tay thật sự là không khách khí, cũng là thật sự không gian dối, một gậy này trực tiếp đánh vào vết thương, đau đớn tăng lên gấp bội a! Tôn Ngộ Không không buông tha, đuổi theo Phạt Chiết La đại tướng đánh, “Nợ máu còn cần máu trả! Phạt Chiết La đại tướng, ngươi dám hạ lệnh đồ sát Hoa Quả Sơn của ta, ngươi có bao giờ nghĩ đến hôm nay!” Tôn Ngộ Không đuổi giết Phạt Chiết La đại tướng, quá đỗi điên cuồng. Mấy đại tướng ở nơi xa mặt đều tái mét, tranh thủ thời gian liền có một Thần Tướng muốn xông đến trợ giúp Phạt Chiết La đại tướng, nhưng bỗng nhiên từ một bên xông ra một đám yêu quái đến. Cách uyên kim quy, Thái cổ thiên Ưng, hắc hùng tinh, hổ Đông Bắc, Bạch Cốt Tinh...... một đám cường giả chấp pháp đại điện ngạo nghễ đứng bên người Tôn Ngộ Không, lạnh lùng nhìn chằm chằm đám quỷ sứ Thần Tướng, để Tôn Ngộ Không có thể thuận lợi báo thù, bọn họ nhất định phải ngăn cản đám quỷ sứ Thần Tướng này. Nhưng lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa béo, dù thực lực đám quỷ sứ Thần Tướng có giảm đi một bậc nhưng nửa bước Chuẩn Thánh vẫn là nửa bước Chuẩn Thánh, đám cường giả chấp pháp đại điện liên tục bại lui. Ngay lúc này, một con cự thú cao trăm mét, thân cá mà đuôi rắn bỗng nhiên quất đuôi tới!
Bạn cần đăng nhập để bình luận