Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 2064 Sở Hạo quy củ cũ

Chương 2064: Quy củ cũ của Sở Hạo
Phật Như Lai lần nữa đi vào ngục thần đại điện, sắc mặt âm trầm, hỏi Sở Hạo:
"Sở Hạo, rốt cuộc ngươi muốn thế nào mới bằng lòng thả người?"
"Phật Tổ, mặc dù ngài không có lấy được đặc xá văn thư của Ngọc Đế, nhưng xem ngài có thành ý như vậy, ta cũng có thể thả người."
Sở Hạo thấy Phật Như Lai thật sự đã sắp tới cực hạn, nếu tiếp tục dây dưa với hắn, chỉ sợ lập tức sẽ nổi giận.
Nghe Sở Hạo nói vậy, Phật Như Lai vốn định phát tiết một phen, nhưng thấy được hy vọng, đành phải đem lửa giận trong lòng cưỡng ép đè xuống.
"Đã như vậy, vậy kính xin ngươi mau chóng thả người đi."
Phật Như Lai lại cúi đầu, thỉnh cầu Sở Hạo.
"Phật Tổ à, ngài không có đặc xá văn thư của Ngọc Đế, ta ở đây tùy tiện thả người, vậy cần phải chịu không ít nguy hiểm.
Nếu Ngọc Đế trách cứ, không chỉ cá nhân ta, mà ngay cả ngục thần điện đều phải chịu chỉ trích, ta ngược lại không quan trọng, nhưng thuộc hạ bên dưới, ta phải có trách nhiệm với họ."
Sở Hạo làm bộ khó xử, giải thích với Phật Như Lai.
"Vậy ngươi muốn thế nào?"
Phật Như Lai trong lòng đã có dự cảm, Sở Hạo chỉ sợ là muốn công phu sư tử ngoạm. (ý nói ra giá cắt cổ)
"Như vậy đi, chúng ta vẫn theo quy củ cũ, lấy tiền chuộc người, mỗi người có thể dùng 10.000 đan dược, 1.000 pháp bảo để chuộc!"
Sở Hạo suy nghĩ một lát, đưa ra điều kiện với Phật Như Lai.
"Ngươi......."
Phật Như Lai nghe được cái giá chuộc người này, cả người đều choáng váng.
Mỗi người 10.000 đan dược, 1.000 pháp bảo, Quan Âm bọn hắn cộng lại có ba mươi, bốn mươi người, đó chính là ba bốn mươi vạn đan dược, ba bốn vạn pháp bảo.
Tây Thiên đã từng xác thực rất dồi dào, nhưng trải qua mấy lần Sở Hạo vơ vét, đã bị hắn lấy đi hơn phân nửa.
Hiện tại bảo khố Tây Thiên chẳng còn lại bao nhiêu, Sở Hạo ra giá như vậy, đối với Phật Như Lai mà nói, đã có chút không trả nổi.
"Sở Hạo à, Tây Thiên chúng ta không thể so với Thiên Đình cùng những nơi khác, Phật môn chúng ta từ trước đến nay xem tiền tài như cặn bã, Tây Thiên làm gì có nhiều đan dược, pháp bảo như vậy."
Như Lai sắc mặt khó coi nói với Sở Hạo, tự nhiên là hy vọng Sở Hạo giảm bớt giá cả.
"Phật Tổ à, ta ở đây cũng cần phải bàn giao với thủ hạ, không phải sao? Nếu Phật Tổ thật sự không tiện, vậy ta tạm thời giam giữ bọn hắn một thời gian, Phật Tổ có thể từ từ xoay xở."
Sở Hạo đương nhiên sẽ không nhả ra, đây cũng không phải là ý tứ của riêng hắn, Ngọc Đế cũng muốn hắn làm cho Tây Thiên đổ máu nhiều hơn.
"Tuyệt đối không được, những người này ở Tây Thiên chúng ta đều có chức vị quan trọng, như vậy đi, ta có thể viết giấy nợ cho ngươi."
Phật Như Lai thật sự không trả nổi, cũng không thể tùy ý để Sở Hạo giam người, cho nên chỉ có thể viết giấy nợ cho Sở Hạo.
"Cũng tốt, Phật Tổ không tiện, chúng ta có thể trả góp."
Thấy Phật Như Lai ngay cả ý nghĩ viết giấy nợ đều có, Sở Hạo biết Tây Thiên thật sự rất nghèo.
Phật Như Lai cắn răng, viết giấy nợ cho Sở Hạo.
"Phật Tổ cần phải viết cẩn thận một chút, ghi chú rõ số lượng cụ thể, còn phải ấn dấu tay của chính mình."
Sở Hạo ở bên cạnh giám sát, không ngừng nhắc nhở Phật Như Lai.
Đường đường là Phật Tổ, giờ phải viết giấy nợ cho Sở Hạo, có thể nghĩ trong lòng Phật Như Lai rốt cuộc là tư vị gì.
"Tốt, thả người đi!"
Phật Như Lai viết xong giấy nợ, sắc mặt tức giận, ngượng ngùng, ngũ quan sắp vặn lại với nhau.
"Phật Tổ không nên gấp, ta còn phải làm thủ tục liên quan, Phật Tổ có thể về trước, ta đảm bảo trong vòng một ngày, tất nhiên sẽ thả hết mọi người!"
Sở Hạo nói với Phật Như Lai, đương nhiên nói là làm thủ tục, chỉ là cái cớ, bởi vì Sở Hạo còn có kế sách khác.
Mặc dù gây khó khăn cho Phật Như Lai, còn làm Tây Thiên hao tổn, nhưng đối với Sở Hạo mà nói, kết quả này vẫn có chút không hài lòng.
"Vậy được, ngươi phải hết lòng tuân thủ lời hứa, nếu không, chính là khiêu khích Tây Thiên chúng ta."
Phật Như Lai đành phải rời đi, nhưng trước khi đi còn cảnh cáo Sở Hạo.
"Ngục thần, cứ như vậy mà thả Quan Âm bọn họ đi sao?"
Thanh Sư ở bên cạnh hỏi Sở Hạo.
"Thả người là khẳng định phải thả, dù sao tín dự của bản ngục thần rất quan trọng, nhưng về phần Quan Âm bọn người có thể đi được hay không, còn phải xem vận may của bọn hắn."
Sở Hạo ha ha cười nói.
"Ngục thần có ý gì?"
Thanh Sư có chút không rõ, không biết Sở Hạo lại có diệu kế gì.
"Ngươi lập tức đi truyền tin cho Di Lặc Phật, nói Quan Âm bọn người mang danh nghĩa Ma tộc, đến cướp thiên ngục, muốn gây nên xung đột giữa Thiên Đình và Ma tộc."
Sở Hạo phân phó cho Thanh Sư.
"Ngục thần thật là cao minh, kế này thật tuyệt diệu."
Thanh Sư nghe Sở Hạo phân phó, lập tức hiểu mưu kế của Sở Hạo.
Quan Âm bọn người tự cho mình là thông minh, giả mạo Ma tộc đến cướp thiên ngục, không chỉ đắc tội ngục thần điện, đắc tội Thiên Đình, mà còn đắc tội cả Ma tộc.
Nếu Ma tộc biết Quan Âm bọn người mang danh nghĩa bọn hắn đi cướp thiên ngục, sao có thể bỏ qua cho đám người Tây Thiên này.
"Thuận tiện nói cho Di Lặc Phật, sau ba canh giờ, ta sẽ thả Quan Âm bọn người, nếu bọn hắn muốn trả thù, đây chính là cơ hội rất tốt."
Sở Hạo để Thanh Sư nói thời gian thả Quan Âm đám người Tây Thiên cho Ma tộc biết.
Vậy tình huống tiếp theo thế nào thì đã rõ, hơn nữa nếu Quan Âm bọn người bị Ma tộc trả thù, có t·ử v·ong t·h·ư·ơ·n·g gì, cũng không liên quan đến Sở Hạo.
"Tuân lệnh!"
Thanh Sư lập tức lên đường truyền tin.
Mà Sở Hạo tiến vào thiên ngục, xem xét tình hình của Quan Âm đám người.
Quan Âm bọn người bị giam ở tầng 18 thiên ngục, nhận đãi ngộ gì, tự nhiên có thể nghĩ.
Ngay cả Thanh Hoa Đại Đế thực lực như vậy, ở tầng 18 mấy ngày đã trở nên như tên ăn mày đ·i·ê·n, mà đám người Quan Âm thực lực còn kém hơn Thanh Hoa Đại Đế.
"Đừng xuất hiện ảo giác nữa."
"Ta thật sự chịu đủ rồi."
"Cứu mạng, Phật Tổ cứu ta!"
Quan Âm cùng đám đại già tinh anh của Tây Thiên, từng người liều mạng gào khóc cầu cứu, hình phạt ảo giác của tầng 18 thiên ngục làm bọn hắn cảm thấy sống không bằng c·hết.
"Phật Tổ, sao còn chưa tới cứu chúng ta?"
Quan Âm không nhịn nổi, nguyên bản nàng vốn ăn vận áo trắng thánh khiết, giờ phút này giống như một người đ·i·ê·n, tóc tai bù xù, đ·i·ê·n cuồng giãy dụa.
"Các vị, các ngươi vẫn ổn chứ."
Sở Hạo vung tay, xua tan ảo giác trước mặt Quan Âm bọn người, cười một tiếng nói với họ.
"Sở Hạo, ngươi tha cho chúng ta đi."
"Chúng ta biết sai rồi, cầu ngươi tha cho chúng ta một con đường sống."
"Ngục thần đại nhân, xin ngài tha mạng."
Đám đại già của Tây Thiên, bình thường ngông cuồng ngạo mạn, nhưng bây giờ từng người đáng thương cầu khẩn Sở Hạo.
"Các vị làm gì vậy chứ, ta đến lần này là muốn thả các vị, Phật Tổ đã trả một số tiền lớn, đổi lấy tự do cho các vị."
Sở Hạo nhìn Quan Âm bọn người, cảm thấy rất buồn cười.
"Ta đã nói Phật Tổ sẽ cứu chúng ta, chúng ta nhất định sẽ được tự do."
Quan Âm nghe được Phật Tổ đã trả giá rất lớn để chuộc bọn hắn ra ngoài, lập tức đắc ý hô lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận