Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 420: thời gian nghèo khó, lại thích thú ngục thần

Từ hoàng cung rời đi, Sở Hạo không cảm nhận được chút dị dạng nào. Còn tiện thể liếc qua thiên lao, thấy Trần Huyền Trang vẫn đang yên lặng chờ đợi. Sở Hạo không khỏi có chút thất vọng, “Đúng là lũ nhát gan, một tên sợ sệt thì kéo theo cả bọn sợ sệt. Ngay cả đến cướp ngục trực tiếp cũng không dám, cùng lắm thì cũng chỉ bồi ta chút tiền thuốc men thôi mà!”
“Keo kiệt!”
Nhưng thoáng cái, tâm tình Sở Hạo lại vui vẻ trở lại.
【Chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ, nguyện lực công đức nhận được: 50.000 công đức!】
【Vì hôm nay ngài biểu hiện xuất sắc, ngoài định mức thu hoạch gấp đôi công đức!】
【Tổng cộng thu được công đức: 100.000!】
Sở Hạo ở đó vui sướng như vừa ăn dưa hấu. Ngọa Tào, dễ chịu!
Nhưng hôm nay Sở Hạo cũng thật sự vất vả, nhìn một ngày náo nhiệt, dập đầu đầy đất hạt dưa, nói mấy câu. 100.000 công đức, Sở Hạo cảm thấy mình thực sự xứng đáng, nhận được hợp tình hợp lý! Có lẽ, đây chính là hồi báo tốt nhất cho người lao động.
Phải nói thật, hai ngày nay Sở Hạo chất đầy công việc. Vừa mới ở địa phủ giết chết khô hai tên nửa bước Chuẩn Thánh, còn cứng rắn với Địa Tạng Vương Bồ Tát, lại gặp Hậu Thổ Thánh Nhân chưa từng thấy. Sau đó, để giữ gìn chính nghĩa Nam Chiêm Bộ Châu, Sở Hạo lại ngựa không dừng vó xuống nhân gian, tiện tay thu 100.000 công đức. Rồi lại chịu mệt nhọc, cần cù chăm chỉ xem một trận kịch lớn. Còn cùng Như Lai Phật Tổ và Quan Âm Bồ Tát lần nữa đối đầu, rất vất vả, trải qua trắc trở mới bắt được Trần Huyền Trang vào tù. Chuyến này đi xuống, chỉ kiếm được chút tiền vất vả, cũng chỉ có 100.000 công đức. Không nhiều, tính cả tổng cộng chỉ được 200.000 công đức mà thôi.
Chút công đức này, với Như Lai Phật Tổ có lẽ chỉ là công đức có thể chi phối trong một hội nguyên, nhưng đối với Sở Hạo, đó là lợi ích của hai ngày hai đêm! Ai, kiếm công đức thật sự quá khó khăn. Hết cách rồi, con nhà nghèo sớm biết lo liệu việc nhà. Vì giữ gìn chính nghĩa tam giới, Sở Hạo cảm thấy mình chịu chút mệt nhọc cũng không sao.
Nhưng bây giờ, Sở Hạo phải quay về xem đám tiểu hỏa tử ở chín tầng trời lao thế nào rồi.
Sở Hạo hóa thành ánh cầu vồng, biến mất tại chỗ.
Sau khi Sở Hạo biến mất, trên hoàng cung, bỗng nhiên lộ ra một đạo bạch quang. Một Bồ Tát mặt quỷ đầu trâu từ trong mây nhô đầu ra, nhìn trộm một chút, “Hẳn là đi rồi chứ?”
“Không được, vẫn là chờ một lát, nhỡ hắn giết hồi mã thương thì sao?”
“Tuy hắn luôn chuẩn giờ đến điểm danh, nhưng biết đâu….”
Quan Âm Bồ Tát ghi nhớ mệnh lệnh của Như Lai Phật Tổ trong lòng, tuyệt đối không thể để Sở Hạo phát hiện mình! Dù sao đây tuyệt đối không phải chuyện hào quang, tuyệt đối sẽ không ai ngờ Tây Thiên lại vô sỉ đến mức đi cướp ngục, hay là cướp ngục ở nhân gian, còn phải thừa lúc ngục thần không ở mới dám cướp ngục. Nói ra thì thật mất mặt! Bọn họ không thể so sánh với Địa Tạng Vương Bồ Tát, tên kia đầu óc gỗ khi gặp chuyện mấu chốt sẽ không cố kỵ quy tắc, trực tiếp lên thiên đình cướp người.
Quan Âm Bồ Tát ở trên không đầu quỷ đầu trâu ló đầu nhìn, vẫn đang đấu trí đấu dũng với không khí. Đến khi trăng treo đầu ngọn liễu, rồi trăng sáng sao thưa, Quan Âm Bồ Tát vẫn còn đang dò xét.
“Thật sự không còn ở đây chứ?”
“Không được, vấn đề này nhất định phải cẩn thận hơn mới được.”
“Chờ chút đã, nhỡ hắn đang trốn ở dưới thì sao?”
Giờ phút này, ở trước thiên lao chín tầng trời.
“Nào nào nào, đi một ly!”
Sở Hạo giơ cao chén rượu, thoải mái cười lớn. Trước chín tầng trời lao bày đầy yến tiệc dài vạn mét, gia cảnh bần hàn của chín tầng trời lao không có gì tốt để ăn mừng. Chỉ là dùng chút bàn đào, hoàng trung lý, quả nhân sâm, ngự tửu, gan rồng phượng tủy….đều là hàng tiện nghi rẻ tiền. Nhiều nhất chỉ thêm chỗ đan dược từ hôm trước ăn thừa còn nửa bồn lớn không có hương vị gì tốt. Như thế mà có thể mở một bữa tiệc mừng thắng lợi. Không còn cách nào, anh em chín tầng trời lao đều biết Sở Hạo cần kiệm tiết kiệm, bọn họ xưa nay không chủ động đòi hỏi thêm đồ ăn gì. Bởi vì bọn họ biết Sở Hạo ở bên ngoài chạy ngược chạy xuôi không dễ dàng. Nhưng có thể cùng Sở Hạo ở một chỗ, cuộc sống tuy nghèo khó một chút, nhưng ai nấy đều rất vui vẻ. Đúng là: một chén đan, một bầu ngự tửu, ở trong thiên lao, người buồn rầu lại không thể chịu nổi, đám người không hề thay đổi vẫn vui vẻ.
“Vì chúng ta đại thắng Địa Tạng Vương Bồ Tát, cạn ly!”
“Cạn ly!”
Sở Hạo ưỡn cổ, vui vẻ, uống ừng ực mấy bình ngự tửu. Ngự tửu với bàn đào, những thứ này càng ăn càng thèm, khiến Sở Hạo sầu lo. Nhất là lần này đánh giặc xong trở về, chín tầng trời lao không hiểu sao lại nhận được rất nhiều bàn đào và ngự tửu từ một vị Ngọc Đế hay Vương Mẫu nào đó. Vì họ không thể công khai tán dương, chỉ có thể dùng cách này kín đáo, thần bí giấu tên để thể hiện lòng biết ơn.
Đám anh chị em chín tầng trời lao, chẳng hề bận tâm yến tiệc của mình đơn sơ, mặt không đổi sắc ăn uống thả ga ngay trước cửa thiên lao. Lần này, họ thật sự đáng được ăn mừng. Chín tầng trời lao lần này toàn bộ chấp pháp giả dốc hết sức lực, khiến tam giới phải kinh sợ, tất cả mọi người đều không đánh giá cao đội ngũ này. Từ khi thế lực của Địa Tạng Vương Bồ Tát hình thành, không có bất kỳ thế lực nào lay chuyển được ngọn núi lớn đứng trước huyết hải này. Quân không thấy, Minh Hà Huyết Hải bị Địa Tạng Vương Bồ Tát trấn áp không phải một hai lượng kiếp mà là dùng hết tất cả thủ đoạn, nhưng xưa nay chưa từng chiếm được lợi lộc gì. Chính một thế lực dữ dội như vậy, mà chín tầng trời lao lại dám điều quân đi thảo phạt. Khi đó, trong Tam Giới, hầu như ai nấy cũng cho rằng đội quân chấp pháp giả nhất định sẽ chết sạch, e rằng cả ngục thần Sở Hạo cũng phải táng thân trong đó. Đây gần như là điều không thể nghi ngờ. Vì ngay cả thiên đình, trải qua hàng vạn năm, khi đối mặt với sự xâm nhập của thế lực Địa Tạng Vương Bồ Tát, cũng chỉ dám lùi bước nhường nhịn. Không dám quá dây dưa. Nhưng, ai có thể ngờ được, một quái vật khổng lồ như thế lực của Địa Tạng Vương, lại bị lay chuyển! Không ai nghĩ Sở Hạo lại dám phách lối như vậy, chỉ vì một chuyện nhỏ là cướp ngục mà dám xông thẳng vào huyết hải Minh Hà, uy hiếp Minh Hà Giáo Tổ hợp tác tấn công Địa Tạng Vương Bồ Tát. Hơn nữa còn thành công, mà toàn bộ đội chấp pháp giả của tam giới không hề sứt mẻ, ngục thần Sở Hạo lại càng tiêu diêu rời đi, còn trắng tay kiếm được một món chí bảo Tu La. Đây mới là chuyện kỳ lạ nhất! Nếu không phải vì sự việc thật sự đã xảy ra trước mắt, ai nấy cũng sẽ cảm thấy chuyện này giống như chuyện bịa đặt hoang đường. Sở Hạo mở tiệc, cũng vì đội chấp pháp giả của tam giới lần này làm quá tốt, không hề phụ lòng Sở Hạo bồi dưỡng ngày thường.
Bữa tiệc này, toàn bộ thiên đình đều biết. Rất nhiều thần tiên đi ngang qua thấy cảnh này, không khỏi chảy nước miếng thương cảm.
“Vui vẻ đều là bọn họ, chúng ta chẳng có gì.”
“Ha, có gì đâu, chỉ là bàn đào thôi sao? Chẳng qua là đan dược vạn năm tu vi thôi sao? Chỉ là……Ừm, trời đang mưa sao? A, đây là nước mắt của ta!”
“Rượu đắng vào cổ họng khiến lòng đau! Rượu của ta thật chua, là chanh, ai thêm chanh vào đây!”
Sở Hạo cùng đông đảo huynh đệ chín tầng trời lao uống một hơi cạn sạch. Hiện trường rộn rã tiếng cười nói, vui vẻ hòa thuận. Quả nhiên, niềm vui cũng cần phải xây dựng trên thống khổ. Mà Sở Hạo nhớ đến hành động điên rồ của Trần Huyền Trang, liền đi đến chỗ Na Tra, muốn nói chút chuyện. Nhìn thấy Na Tra đang cầm đan dược trong tay, hai màu đen trắng, trông quen thuộc quá! Sở Hạo rơi vào trầm tư…
Bạn cần đăng nhập để bình luận