Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 1461 kinh nghiệm bản thân Vu Yêu đại chiến? Cắt đứt sinh tử

Chương 1461: Kinh nghiệm bản thân Vu Yêu đại chiến? Cắt đứt sinh tử.
Rót vào linh hồn chi lực trong nháy mắt, Sở Hạo cảm giác được trước mắt, tầm mắt cấp tốc xoay nhanh. Sở Hạo liền tựa như lại một lần nữa lâm vào dòng lũ thời không, nhưng Sở Hạo hiểu rõ đây không phải là thật, chỉ là một loại mô phỏng trong ý thức mà thôi. Nếu không chỉ là nhục thân tiến vào dòng lũ thời không, Sở Hạo hiện tại đã chết không biết chết như thế nào. Sở Hạo tĩnh tâm lại, tùy ý dòng thời gian xoay chuyển trước mắt. Sau một lát, Sở Hạo "nhìn" thấy rõ ràng cảnh tượng trước mắt, cũng là giật mình kinh hãi!
Một tôn cự nhân cao đến vạn trượng, đang xông về phía mình! Cự nhân hình thể to lớn vô cùng, núi lớn ở dưới chân hắn chẳng khác nào ngón tay, tay phải hắn cầm thanh xà, tay trái cầm hoàng xà, mỗi bước đi đều tựa như muốn giẫm nát mặt đất! Khoa Phụ! Cự nhân trước mắt Sở Hạo này chính là Khoa Phụ trong truyền thuyết! Áp lực kinh khủng kia, khiến Sở Hạo không khỏi sợ nổi da gà. Sở Hạo giật mình, bản năng muốn hóa thành kim quang bỏ chạy. Nhưng mà, Sở Hạo kinh ngạc phát hiện bản thân không thể động đậy, vô luận điều khiển cơ thể như thế nào, cũng không thể nhúc nhích một bước.
Bất quá, Sở Hạo chợt phát hiện trên người mình tuôn ra vô thượng kim quang, ngọn lửa cuồng bạo cuồn cuộn từ hư không phía trên bắn ra, che khuất bầu trời, ngay cả bầu trời cũng bị ngọn lửa nhuộm đỏ. Một đạo, hai đạo... Mười đạo Thái Dương Chân Hỏa đan xen một chỗ, hình thành một tấm lưới lớn ngưng tụ bằng hỏa diễm, bao phủ Khoa Phụ hoàn toàn. Khoa Phụ đau khổ không thôi, gào thét giận dữ. Chậm rãi, bước chân của Khoa Phụ dừng lại, ngã trên mặt đất.
Sở Hạo lúc này mới hiểu ra, cảnh tượng mình vừa thấy chính là nguồn gốc Vu Yêu đại chiến, Khoa Phụ đuổi theo mặt trời. Vậy thị giác của mình, chẳng lẽ là Tam Túc Kim Ô?
Nhưng mà, tầm mắt Sở Hạo vừa chuyển, đã thấy một Đại Vu cầm cung tiễn, hướng mình bắn tới. Mắt Sở Hạo trừng lớn, một mũi tên kinh khủng này, uy lực to lớn, tuyệt đối không phải bất cứ Chuẩn Thánh nào có thể chống cự. Nhưng mà, Sở Hạo muốn bỏ chạy, lại không thể chạy thoát. Thân thể đã bị mũi tên kia khóa chặt, đồng thời xuyên thủng. Sở Hạo không cảm nhận được đau đớn, nhưng lại nghe thấy bên tai tiếng kêu thảm thiết thê lương. Tiếp theo, Sở Hạo thấy từng "mặt trời" đang thiêu đốt liệt diễm từ trên không rơi xuống. Sở Hạo nhìn theo những mặt trời rơi xuống, đợi đến khi liệt diễm dập tắt, Sở Hạo mới nhìn rõ đó là Tam Túc Kim Ô.
Vậy đây là Đại Nghệ bắn mặt trời? Sở Hạo đại khái đoán ra, linh hồn chi lực vừa rót vào hồn ngọc, hẳn là mình bị Hồn Ngọc đưa vào trí nhớ của cường giả Yêu tộc, đang trải nghiệm mọi thứ phát sinh trong Vu Yêu đại chiến năm đó.
Nghĩ đến đây, Sở Hạo có chút an ủi, vừa vặn bản thân không có hiểu biết cụ thể về chuyện năm đó, cũng có thể nhờ đó mà hiểu biết thêm. Đồng thời, có lẽ mình có cơ hội tìm thấy nơi phát ra linh hồn chi lực của Đế Tuấn và Tổ Vu không rõ tên trong trí nhớ của bọn họ. Sở Hạo kiên nhẫn, sống chết mặc bây.
Tiếp theo, tầm mắt của Sở Hạo lại một lần nữa chuyển đổi. Hậu Nghệ bắn giết chín Kim Ô xong, lại bị Yêu tộc giết chết. Mâu thuẫn hai bên ngày càng trở nên gay gắt. Đông Hoàng tử trai thứ mười lấy tinh khí Khoa Phụ và Hậu Nghệ trong một hồ lô, là vì Trảm Tiên Phi đao. Yêu tộc có Đông Hoàng Thái Nhất (chấp chưởng Hỗn Độn Chuông), Đế Tuấn, Hi Hòa, Vọng Thư, Yêu Sư Côn Bằng, cùng vô số Thái Cổ Hồng Hoang Yêu Thần. Yêu tộc dựa vào Chu thiên tinh đấu đại trận bảo vệ Thiên Đình, nhưng còn lại mười đại Tổ Vu, Đại Vu Cửu Phượng và một vị Đại Vu cổ cường hoành khác, cùng nhau vận chuyển Thập Nhị Đô Thiên Thần Ma đại trận, đối kháng Chu Thiên Tinh Đấu đại trận của Yêu tộc, dùng trận phá trận.
Vì mười hai Tổ Vu không tề tựu, không cách nào ngưng tụ uy lực như Thánh Nhân nhục thân xuất thủ, mà Đông Hoàng Thái Nhất lại chấp chưởng Đông Hoàng Chuông (Hỗn Độn Chuông), Đế Tuấn chấp chưởng Đồ Vu Kiếm (Lục Vu Kiếm: Trước khi Vu Yêu chiến đấu, Hi Hoàng bị Tổ Vu vây giết bỏ mình, nương nương lấy Hỗn Độn Ma Thần Phục Hi thi thể, luyện thành trong lò luyện thiên). Vì thế Vu Yêu hai bên sức lực ngang nhau. Các Đại Vu cũng cùng các Yêu tộc từng đôi chém giết.
Cuối cùng, cả hai bên bộc phát sức mạnh lớn nhất, song song tan nát, các Tổ Vu tự bạo, cùng Đông Hoàng Thái Nhất, Đế Tuấn đồng quy vu tận. Trong đó, Yêu sư Côn Bằng ăn cắp Hà Đồ, Lạc Thư, bỏ trốn mất dạng. Theo như ghi chép trong lịch sử, vận mệnh của hai tộc Vu Yêu tiêu vong ở đây...
Nhưng mà, Sở Hạo lại thấy được điều không tầm thường. Sau khi Yêu tộc bị phá hủy, lại có thêm một hình ảnh, Sở Hạo thấy Đế Tuấn với thi thể tan nát, hắn lảo đảo bước đi trong một cung điện khổng lồ, dùng hết sức lực toàn thân, bước những bước giống như Sở Hạo lúc lên điện, ngồi ngay ngắn trên hoàng tọa, ngón tay đặt trên bàn. Bên dưới Đế Tuấn, vô số thi thể bày la liệt ở hai bên đại điện, những thi thể này đã máu thịt be bét, mỗi thi thể nằm la liệt trên mặt đất, quả thật là một khung cảnh khủng bố. Bên cạnh Đế Tuấn, Hi Hòa nằm đó, nhưng toàn thân Hi Hòa đầy những vết thương dữ tợn, hiển nhiên đã tắt thở, đã chết.
Chỉ còn Đế Tuấn với thân thể tàn phá, thậm chí không chút sinh cơ, lại ngồi ngay ngắn trên hoàng tọa. Đầu lâu đã vỡ nát của hắn không thể hiện rõ thần sắc, nhưng con mắt còn sót lại lại nhìn chăm chú phía trước. Trong ánh mắt kia tràn đầy sự kiệt ngạo của Đế Quân và sự cao cao tại thượng, sự ngạo mạn xem thường cái chết và vận mệnh, nói không hết sự bá đạo! Trong đầu Sở Hạo bỗng vang lên một đoạn văn: “Trẫm dùng sức mạnh vô thượng, cắt đứt sinh tử, nơi này Yêu tộc sẽ vĩnh sinh bất diệt! Mộ lăng của ta táng nhập dòng lũ thời không, khi đại kiếp tam giới giáng lâm, chính là ngày Yêu tộc ta xuất thế! Trẫm sẽ lần nữa quân lâm thiên hạ!”.
Cuối cùng, con mắt còn sót lại của Đế Tuấn nhìn phía trước, ánh mắt hắn như nhìn thấu thời không, rơi trên người Sở Hạo. Sở Hạo có thể rõ ràng nhìn thấy, trong ánh mắt vừa rồi không ai bì nổi của hắn, bỗng dưng có thêm một phần hoảng sợ: "Sao lại thế này!". Ánh mắt Đế Tuấn, tràn đầy hoảng sợ, khi vừa tuyên bố bản thân sắp quân lâm thiên hạ, cảm xúc hào hùng ngút trời, lại chớp mắt chuyển đổi đột ngột, dường như hắn đang sợ hãi thứ gì đó.
Ấn tượng đến đây là kết thúc. Sở Hạo ngồi trên hoàng tọa, người đầy mồ hôi lạnh, há miệng thở dốc. “Chuyện gì xảy ra? Đế Tuấn, nhìn thấy ta?!” Sở Hạo rùng mình, sắc mặt tái nhợt, miệng lẩm bẩm nói: “Không thể nào, hắn là người thời kỳ Vu Yêu, chính là Thánh Nhân cũng chỉ thoáng thấy mệnh số mà thôi, Đế Tuấn sao có thể nhìn thấy ta đang ngồi ở chỗ này bây giờ?"
“Hắn, hoảng sợ cái gì? Vừa rồi hắn còn ngồi ngay ngắn trên hoàng vị, rõ ràng kiệt ngạo không bị ràng buộc, tự tin không gì sánh bằng, rốt cuộc vì sao đột nhiên hoảng sợ như thế?” Cuối cùng, ánh mắt của Đế Tuấn dường như thực sự nhìn vào người Sở Hạo ngoài đời thực.
Nhưng rõ ràng Sở Hạo là đến đây vô số năm sau, mới đến Thiên Đế mộ này, Đế Tuấn lại chết sau trận chiến Vu Yêu, không thể nào...
Hơn nữa, người chết rồi, làm sao lại đi vào Thiên Đế mộ này, lại dùng vô thượng vĩ lực gì để mộ Thiên Đế táng nhập dòng thời gian?
Sở Hạo cảm thấy đầu óc mình hiện tại đã không đủ dùng. Đoạn hình ảnh cuối cùng, mang đến vô số nghi hoặc cho Sở Hạo, một màn kia, e rằng là bí mật cuối cùng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận