Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 2227: Cùng Thánh Tôn tiêu hao rồi

Chương 2227: Cùng Thánh Tôn tiêu hao rồi
Sau khi Như Lai phật cùng Sở Hạo đạt thành hẹn định rồi rời đi, Ngọc Đế mới quay lại hỏi Sở Hạo.
“Hẹn định với Tây thiên như vậy, có ảnh hưởng đến thiết kế sắp tới của chúng ta không?”
“Sẽ không!” Sở Hạo trả lời Ngọc Đế rất khẳng định.
“Ta đưa ra ba điểm yêu cầu với Tây thiên, trong lòng Như Lai phật tất nhiên biết rõ Tây thiên căn bản không làm được.
Đã không làm được mà hắn vẫn bằng lòng, vậy đã nói rõ hắn chỉ đang dùng kế hoãn binh, muốn kìm chân ta mà thôi.
Cho dù sau này thật sự xảy ra xung đột gì, ta cũng có thể dễ dàng đổ trách nhiệm lên đầu Tây thiên.
Mà bệ hạ ngươi, nhân chứng này, cũng có thể quang minh chính đại tham gia, tự nhiên là nhất cử lưỡng tiện.”
Sở Hạo giải thích với Ngọc Đế, nếu Sở Hạo chưa tính toán kỹ mọi chuyện, hôm nay cũng sẽ không gặp mặt Như Lai.
Sở Hạo biết rõ tâm tư của Như Lai phật, Như Lai phật đối với Sở Hạo tự nhiên cũng không yên tâm. Hắn trở lại Tây thiên, nói với đám người về chuyện hòa đàm cùng Sở Hạo.
Đám người Tây thiên nghe việc này đều rối rít lắc đầu, bọn hắn biết rõ tác phong của Sở Hạo.
“Phật Tổ, Sở Hạo người này hết sức giảo hoạt, hẹn định không thể tin a.”
“Đúng vậy a, chúng ta cũng không làm được ba điều khoản hẹn định kia a.”
“Phật Tổ, chúng ta chẳng phải là đã lãng phí vô ích nhiều pháp bảo như vậy sao.”
Đám người Tây thiên nói với Như Lai phật, bọn hắn đều cảm thấy điều kiện hòa đàm này, Tây thiên rõ ràng có chút thiệt thòi.
“Các ngươi không cần lo lắng, hòa đàm chỉ là bề ngoài, tối thiểu có thể kìm chân Sở Hạo, trói buộc một chút tay chân của hắn.
Kế hoạch thực tế của ta là giám thị nhất cử nhất động của Sở Hạo, tuyệt đối không để hắn tiến hành quấy nhiễu quấy rối trong đại kế Tây Du sau này.”
Như Lai phật nói ra tâm tư của hắn. Như Lai phật cũng đã học khôn ra, hắn cũng có chuẩn bị hai mặt.
“Nhưng thực lực Sở Hạo cao cường, ngoài Phật Tổ ra, chúng ta không ai là đối thủ.”
Đám người Tây thiên rối rít lắc đầu, không ai muốn nhận nhiệm vụ giám thị Sở Hạo.
Bọn họ không người nào là đối thủ của Sở Hạo, chưa chắc đã giám thị được, một khi bị Sở Hạo phát hiện không chừng còn phải chịu khổ.
“Lần này do ta tự mình đến giám thị, ta muốn để Sở Hạo biết rõ, trước thực lực tuyệt đối, bất kỳ quỷ kế nào cũng đều vô dụng.”
Như Lai phật đã quyết định xong, lần này hắn tự mình ra tay.
“Phật Tổ anh minh.” Đám người Tây thiên nghe Như Lai phật nói vậy, đều rối rít gật đầu nói.
Lần này Như Lai phật cũng hành động cực kỳ cẩn thận, hắn dặn dò đám người Tây thiên một phen xong, liền tự mình đi giám thị Sở Hạo.
Tuy Như Lai phật có Phật nhãn, có thể dò xét tam giới, nhưng thần thông như vậy đối với Sở Hạo mà nói là vô dụng. Bằng vào thực lực của Sở Hạo, có rất nhiều phương pháp có thể né tránh sự dò xét.
Cho nên để giám thị Sở Hạo, cần Như Lai phật tự thân hành động, ẩn nấp ở nơi không xa Sở Hạo, bất cứ lúc nào chú ý hành động của hắn.
Tuy việc này đối với Như Lai phật cũng không phải là khó, nhưng thân phận Như Lai phật không tầm thường, là đại lão Tây thiên, lãnh tụ Phật giáo, lại đi theo dõi giám thị Sở Hạo.
Việc này nếu truyền ra ngoài, chỉ sợ sẽ tổn hại cực kỳ đến thanh danh của hắn.
Cho nên Như Lai phật toàn len lén ẩn núp trong bóng tối theo dõi giám thị, không để người khác phát hiện hành tung của bản thân.
Nhưng làm vậy có thể lừa gạt được người khác, chứ không qua được mắt Sở Hạo. Sở Hạo cũng đã sớm biết, lần này Như Lai khẳng định sẽ đích thân tới theo dõi.
“Đã Như Lai phật muốn nhìn ta chằm chằm, vậy ta liền cùng hắn tiêu hao.”
Sau khi Sở Hạo rời Ngọc Hư Cung, liền quay về Ngục Thần điện.
Thực ra ở Ngục Thần điện Sở Hạo cũng không có việc gì làm, tất cả sự vụ của Ngục Thần điện, có đám thủ hạ như Thanh Sư, Bạch Tượng xử lý, đều có thể làm vô cùng ổn thỏa.
Cho nên Sở Hạo ở trong Ngục Thần điện, cũng chỉ là vui chơi giải trí, hưởng lạc mà thôi.
Sở Hạo biết rõ Như Lai phật đang giám thị hắn, cho nên sau khi trở lại Ngục Thần điện, liền mở ra cuộc sống xa hoa hưởng lạc, ca múa thái bình.
Mỗi ngày uống chút rượu, xem tiên nữ ca múa, bên người có các vị lão bà xinh đẹp bầu bạn, thời gian trôi qua đến thần tiên nhìn thấy cũng phải hâm mộ chảy nước miếng.
Mà Như Lai phật thì ở bên ngoài nơi góc tối không người, âm thầm quan sát cuộc sống đắc ý kia của Sở Hạo.
Tuy Như Lai phật là lãnh tụ Phật giáo, Phật giáo giảng cứu tứ đại giai không, nhưng bản thân Như Lai phật lại cũng không trống rỗng.
Cuộc sống xa hoa hưởng lạc, mỹ nữ vây quanh đầy diễm phúc của Sở Hạo, chỉ cần là sinh linh nhìn thấy đều phải hâm mộ, Như Lai phật cũng không ngoại lệ.
“Sở Hạo này, thật đúng là biết hưởng thụ a, hắn ở bên trong sống xa hoa hưởng lạc, ta ở bên ngoài cô độc tịch mịch.
Hắn bất quá chỉ là một Ngục Thần tam giới mà thôi, ta lại là Phật Tổ Tây thiên, đại lão Phật giáo, địa vị không thua gì hắn.
Dựa vào cái gì lại có đãi ngộ chênh lệch như thế, đây là vì sao, tột cùng là vì sao!”
Trong lòng Như Lai phật tự nhiên là vạn phần bất công, hắn muốn giám thị Sở Hạo, nhưng sự bất công trong lòng khiến hắn nhìn thấy Sở Hạo là liền hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Mà Sở Hạo chính là lợi dụng phương thức này, cố ý chọc tức Như Lai phật. Tự nhiên là làm thế nào để Như Lai phật ghen tức nhất thì hắn làm thế đó, mỗi ngày một trò mới, không hề lặp lại.
“Như Lai phật, đã ngươi muốn giám thị ta, vậy ta liền cùng ngươi tiêu hao, chúng ta xem ai có thể hao tổn qua được ai.
Kế hoạch của ta đã sắp xếp xong cả rồi, ta có thể yên tâm ở đây sống phóng túng, còn ngươi kiên trì được bao lâu đây?”
Sở Hạo len lén liếc nhìn Như Lai phật đang nghiến răng nghiến lợi ở bên ngoài, mang theo ý cười nói.
Cùng lúc Như Lai phật đang nhìn chằm chằm Sở Hạo, hắn cũng sắp xếp Quan Âm đi theo dõi Đường Tăng và Tôn Ngộ Không bọn họ.
Quan Âm giám thị Đường Tăng và Tôn Ngộ Không bọn họ, tuy không khó chịu như Như Lai phật, nhưng cũng cảm thấy nhàm chán.
“Sao lại bình thường thế này?”
Quan Âm giám thị liên tiếp hai ngày, đều không phát hiện bất kỳ tình huống dị thường nào.
Đường Tăng và Tôn Ngộ Không bọn họ, hai ngày nay một mực đi về hướng tây, tốc độ tiến lên vẫn rất nhanh.
Nhìn qua có vẻ rất tích cực trong việc đi về tây, gần như không hề nghỉ ngơi qua.
Cứ theo tốc độ này, nửa ngày nữa là có thể đến Ngọc Hoa thành rồi.
“Phật Tổ nói không cần sắp đặt trước, bảo ta tùy cơ ứng biến, tạo kiếp nạn cho bọn họ, vậy ta nên sắp đặt thế nào đây?”
Quan Âm không khỏi tự hỏi.
Quan Âm là ‘túi khôn số một’ của Tây thiên, bình thường nổi tiếng trí tuệ hơn người, thông minh tuyệt đỉnh, cho nên nếu làm chuyện quá đơn giản, nàng sẽ cảm thấy bản thân rất mất mặt.
Nhưng nếu làm phức tạp, lại thường xảy ra sự cố, điều này khiến Quan Âm trong lòng cảm thấy vô cùng rối rắm.
Thực ra Đường Tăng và Tôn Ngộ Không bọn họ đã biết Quan Âm đang ngầm giám thị bọn họ rồi. Tuy bọn họ không nhìn thấy Quan Âm, nhưng Sở Hạo có thể nhìn thấy.
Đồng thời, Sở Hạo đã thông qua phương thức đưa tin đặc thù, báo cho sư đồ bốn người biết. Việc bọn họ tích cực đi về hướng tây trên đường đi đều là diễn cho Quan Âm xem.
“Các đồ đệ, chúng ta đã đi về hướng tây mấy ngày rồi, phía trước là nơi nào vậy?” Đường Tăng diễn kịch hỏi Tôn Ngộ Không bọn họ.
“Sư phụ, chúng ta sắp đến Ngọc Hoa thành rồi!” Tôn Ngộ Không nhìn ra xa, trả lời Đường Tăng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận