Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 950: ta Quán Giang Khẩu đâu? Như vậy đại cá địa phương không có?

Chương 950: Ta Quán Giang Khẩu đâu? Địa phương lớn như vậy không có?【Chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ, trợ giúp Tôn Ngộ Không hoàn thành báo thù, tiêu diệt Mai Sơn Thất Quái】【Ban thưởng: 200.000 công đức, hai mươi kiện chế thức Hậu Thiên Linh Bảo】【Bởi vì ngài lựa chọn làm cho sự tình đi theo hướng phát sinh biến hóa, ngươi đã nhận ra thế giới thanh tịnh lưu ly quang cố ý nhúng chàm vườn rau hẹ, xin mời tùy thời ngăn cản, bảo hộ rau hẹ bên ta sinh trưởng】【Nhiệm vụ: xin mời ngày mai, đến gần đội ngũ Tây Du quẹt thẻ】【Ban thưởng: 100.000 công đức】Sở Hạo lông mày nhướn lên cao. Đúng như hệ thống nói, liền lúc vừa rồi Mai Sơn Thất Quái chết, Viên Hồng trước khi chết đã nói ra cái gọi là bí mật của Yêu Minh. Cũng như Sở Hạo đã đoán trước, Tây Thiên đang tùy thời lén lút thu hoạch Yêu Minh, đây chính là vườn rau hẹ của Sở Hạo, sao có thể để cho Tây Thiên nhúng chàm? Đương nhiên, vấn đề này còn phải bàn bạc kỹ hơn. Ít nhất từ phản ứng vừa rồi của Bằng Ma Vương, khoảng cách Yêu Minh trưởng thành còn có một khoảng thời gian. Tây Thiên đã chuẩn bị sẵn sàng để có một ngày thu hoạch Yêu Minh, Sở Hạo cũng cần đến vào ngày đó, đập nát cái vuốt chó này. Sở Hạo cơ bản có thể đoán được, đến lúc đó, Tây Thiên sẽ mở ra cửa lớn của thế giới lưu ly quang, bắt cóc toàn bộ người Yêu Minh vào thế giới lưu ly quang. Giống như 3000 Phật Đà năm xưa vậy, trực tiếp bắt cóc. Sở Hạo bấm ngón tay tính toán, trong lòng cũng có chút suy tính. Đương nhiên, Sở Hạo có ý đồ xấu gì đâu? Sở Hạo chỉ là đang nghĩ làm thế nào mới có thể đập nát thế giới lưu ly quang mà thôi. Tôn Ngộ Không sau khi tiêu diệt Mai Sơn Thất Quái, ở tại chỗ cảm khái rất lâu, trên mặt toàn vẻ buồn bã. "Sao lại đến mức này, ta lão Tôn với các ngươi vốn là đồng căn sinh a!" Một côn đánh chết nhân tài kiệt xuất trong đồng loại, làm cho Tôn Ngộ Không lại có chút thở than. Đây đã là một trong những cường giả mạnh nhất trong đám Viên Hầu. Tôn Ngộ Không trước kia đã từng nghe qua về Viên Hồng, thậm chí còn có chút thiện cảm. Viên Hồng và hắn vốn là đồng loại, hơn nữa tính tình của Viên Hồng năm xưa, nghe nói cũng là một trang hảo hán đỉnh thiên lập địa. Chỉ tiếc, trải qua thời gian dài trói buộc, đã xóa đi vẻ ngông nghênh của Viên Hồng, cũng khiến cho Mai Sơn Thất Quái biến thành đám nịnh bợ. Tất cả đều là mệnh. Tôn Ngộ Không không cảm khái quá nhiều, dù sao hắn cũng không phải là người đa sầu đa cảm. Tôn Ngộ Không nói với Sở Hạo: "Sở Hạo huynh đệ, lần này đa tạ tương trợ, ta lão Tôn còn phải về Hoa Quả Sơn sắp xếp một chút, trở về mời ngươi uống trà!" Tuy rằng những kẻ giả dạng thợ săn ở Hoa Quả Sơn đã bị san bằng hết, nhưng khó đảm bảo ngày sau không xảy ra chuyện như vậy. Nhất là Tôn Ngộ Không cũng biết, Tây Thiên vì thao túng Tôn Ngộ Không, đã không từ thủ đoạn. Tôn Ngộ Không muốn trở về, triệu tập lại bộ hạ cũ, chấn hưng Hoa Quả Sơn! Tôn Ngộ Không sợ sau này sẽ có người ra tay với Hoa Quả Sơn, cho nên chấn hưng Hoa Quả Sơn là việc gấp của Tôn Ngộ Không hiện tại. Sở Hạo lại khoát tay, bình tĩnh nói: "Ta theo ngươi đi qua đi, vừa vặn, ta cũng có chút bảo bối cho ngươi." Tôn Ngộ Không nghe vậy, cảm động không gì sánh được: "Hảo huynh đệ, ngươi đối với ta ân trọng như núi, ân tình này vạn đời khó quên!" Lần trước Hoa Quả Sơn đã nhận của Sở Hạo một viên Cửu Chuyển Đại Hoàn Đan, đây đã là ân tình rất lớn. Lần này Sở Hạo không những giúp Tôn Ngộ Không giải quyết mối thù với Mai Sơn Thất Quái, mà còn muốn lấy lại bảo vật cho Tôn Ngộ Không, chuyện này khiến Tôn Ngộ Không nhất thời thụ sủng nhược kinh. Sở Hạo và Tôn Ngộ Không đang định lên đường, chợt nghe thấy Quán Giang Khẩu truyền đến một tiếng kêu kinh hãi: "Ngọa Tào, ta Quán Giang Khẩu đâu? Quán Giang Khẩu lớn như vậy của ta đi đâu rồi?" "Nghiệp chướng nha, ta chỉ ra ngoài tu luyện mấy năm, Quán Giang Khẩu làm sao lại không có?" Sở Hạo và Tôn Ngộ Không ngẩn người, nhìn lại, thì thấy Dương Tiễn đang ôm đầu vẻ mờ mịt, không dám tin nhìn phía dưới. Tôn Ngộ Không lúng túng liếc nhìn, đang muốn đứng ra nhận tội. Sở Hạo lại vỗ vỗ vai Tôn Ngộ Không: "Ngươi về trước Hoa Quả Sơn." Tôn Ngộ Không xoắn xuýt một chút, bất quá Sở Hạo là Câu Trần Đại Đế, để Sở Hạo nói việc này quả thực tốt hơn nhiều. "Vậy ta đi trước." Tôn Ngộ Không tranh thủ thời gian chạy trốn. Giờ khắc này, Dương Tiễn đang đứng trên đống đổ nát ở Quán Giang Khẩu nhìn quanh, lớn tiếng gọi: "Hao Thiên Khuyển! Chó của ngươi đâu?!" "Mai Sơn Thất Quái, các ngươi đâu rồi!" "Mau ra đây cho ta, nói cho ta biết vì sao Quán Giang Khẩu lại không có!" Tiếng gào của Dương Tiễn vang khắp Quán Giang Khẩu, nhưng không nghe thấy một chút xíu hồi âm. Sở Hạo đứng bên cạnh có chút xấu hổ, chợt nhớ tới trách không thấy Hao Thiên Khuyển. Ngày đó trong đại điện chấp pháp hình như đã thấy Hao Thiên Khuyển đi rồi, tốt lắm, không đào chân tường, góc tường tự chạy tới. Sở Hạo ho nhẹ hai tiếng, đi tới trước mặt Dương Tiễn. Dương Tiễn thấy Sở Hạo xuất hiện thì có vẻ kinh hoàng, vội vàng vấn an: "Gặp qua Đế Quân!" Dương Tiễn cũng không hèn mọn, chỉ là sợ thất lễ mà thôi. Khi Dương Tiễn cảm nhận được uy áp như núi như biển trên người Sở Hạo, bỗng trong lòng trở nên phức tạp. Nguyên lai, vị đại lão này đã đạt tới cảnh giới cường đại như vậy! Sở Hạo cười cười, ôn hòa nói: "Dương Tiễn, đã lâu không gặp, mấy trăm năm nay có khỏe không?" Dương Tiễn cười khổ một tiếng, hắn muốn nói không phải là tốt đẹp cho lắm, cuối cùng vẫn là không nói nên lời. 500 năm trước, cuộc sống của hắn vẫn luôn vô cùng thoải mái. Dù sao thiên tài giữa đất trời không nhiều, người có thân phận và địa vị lại càng có thể đếm được trên đầu ngón tay, Dương Tiễn chính là một trong số đó. 500 năm trước, Dương Tiễn vẫn là thiên tài của Thiên Đình được mọi người kính ngưỡng, lại là cháu trai của Ngọc Đế, càng vô cùng tôn quý. Mãi đến 500 năm trước, xuất hiện vị trước mắt này, dị số của tam giới, người đã đảo loạn thiên cơ! Dương Tiễn nhìn tu vi của Sở Hạo không ngừng tăng lên, còn làm ra vô số chuyện gây kinh ngạc, thậm chí kính sợ, nhiều năm qua, Dương Tiễn vẫn cảm thấy mình sống dưới bóng ma của Sở Hạo. Bất quá Dương Tiễn tâm thái cũng rất tốt, hắn cảm nhận được một cỗ Hạo Nhiên Chính Khí trên người Sở Hạo, đó là ánh sáng chính đạo mà cả đời này hắn chưa từng thấy! Cho nên, dù Dương Tiễn có sống dưới ánh hào quang thiên tài của Sở Hạo, hắn cũng không hề nảy sinh chút ghen ghét. Dương Tiễn vẫn luôn âm thầm tu luyện, hắn chỉ muốn có một ngày, đuổi kịp bước chân của Sở Hạo! Cho nên, 500 năm nay, hắn vẫn luôn rất tích cực ra ngoài tìm kiếm cơ duyên. Quán Giang Khẩu nơi này cũng không có việc gì, có thì cũng giao cho Mai Sơn Thất Quái xử lý. Dương Tiễn thở dài, lại vội vàng chuyển chủ đề: "Ta nhiều năm qua không thường xuyên ở Quán Giang Khẩu, nhưng cũng có trở về mấy lần, nhưng không ngờ Quán Giang Khẩu tốt đẹp như vậy, lại biến thành thế này!" "Đế Quân, ngài có biết nơi này đã xảy ra chuyện gì không? Chẳng lẽ là có yêu ma hoành hành càn khôn?" Sở Hạo cười cười, hơi nghi hoặc một chút nói: "Ngươi không biết chuyện của Mai Sơn Thất Quái sao?" Dương Tiễn lắc đầu: "Đã mấy trăm năm không gặp rồi." Dương Tiễn không nói sai, hắn vốn có thể sống cuộc sống hưởng thụ, nhưng Dương Tiễn lại liều mạng theo đuổi cơ hội đột phá, cho nên vẫn luôn không ở Quán Giang Khẩu, càng không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với Mai Sơn Thất Quái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận