Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 550: đại đao chặt đứt hồng trần, vật lý thanh tịnh 6 rễ?

Chương 550: Đại đao chém đứt hồng trần, vật lý thanh tịnh sáu căn? Lục tặc vốn là pháp thuật huyễn hóa, sẽ chỉ nghe lệnh làm việc. Giờ phút này, Đường Tam Tạng dẫn theo phác đao đi tới, lục tặc cũng không sợ sệt, lại còn hướng Đường Tam Tạng hô: “Này, hòa thượng kia, nhanh lên đem hành lý của ngươi đưa tới!” “Đúng đó, ngựa của ngươi ta muốn!” Tôn Ngộ Không sửng sốt một chút, đột nhiên nhìn về phía Đường Tam Tạng. Đã thấy Đường Tam Tạng cúi đầu, chẳng biết từ lúc nào, trên mặt đã đầy vẻ dữ tợn sát ý. Tôn Ngộ Không tranh thủ thời gian ngăn cản, “Tỉnh táo, sư phụ tỉnh táo, chúng ta là người xuất gia, người xuất gia là giảng phổ độ chúng sinh! Không thể sát sinh a!” Nhưng mà, Đường Tam Tạng lại một tay hất Tôn Ngộ Không ra. Đường Tam Tạng nện bước chân kiên nghị, trên mặt đều là vẻ từ bi, “Ngộ Không, ngươi sai rồi, chẳng lẽ ngươi còn không nhìn ra sao?” Tôn Ngộ Không sửng sốt. Đường Tam Tạng từng bước một tiến lên phía trước, trên mặt đều là vẻ tường hòa từ bi, “Hoang sơn dã lĩnh này, chỗ nào có thể nhảy ra nhiều tặc như vậy, huống chi, cái tên này còn hiếm thấy như vậy? Ngươi chẳng lẽ còn không biết ý nghĩa sự tồn tại của bọn chúng sao?” “Để ta nói cho ngươi biết đi!” Trong ánh mắt Đường Tam Tạng có thêm một phần phật tính, “Lục tặc này, lấy chữ cái đầu, ghép lại chính là tai mắt mũi lưỡi thân ý, sáu cái này, nếu không chém đứt, thanh tu không có kết quả!” Tôn Ngộ Không kinh ngạc lên tiếng, “Sư phụ người nói vậy, hình như cũng có chút đạo lý. Nhưng nên chém đứt như thế nào?” Tôn Ngộ Không nói xong, chính mình chợt sửng sốt. Bởi vì hắn nhìn thấy Đường Tam Tạng bỗng nhiên giơ phác đao tiến lên, giận dữ hét: “Nam mô A di đà Phật!” Quan Âm Bồ Tát trừng to mắt, vạn phần hoảng sợ, “Không được!” Nhưng mà, đã chậm. Đường Tam Tạng chém ra một đao. Một giây sau, một tên tặc tại chỗ vỡ ra làm hai nửa, ngã xuống đất, tại chỗ qua đời. Tim nhỏ của Quan Âm Bồ Tát đập thình thịch, trên mặt đều là vẻ tuyệt vọng, Lão nương không đùa à nha! Giết người rồi, có ai không, Đường Tam Tạng giết người rồi! Không có đạo lý, việc này vốn dùng để lừa gạt Tôn Ngộ Không giết người, sau đó mượn cơ hội chế tài hắn. Nhưng hiện tại...... Người bị Đường Tam Tạng làm thịt rồi! Đây là cái quái gì, kịch bản không đúng thế này? Giữa sân Đường Tam Tạng cất tiếng cười lớn, đốn ngộ phật pháp, phật quang cao chiếu, “Ha ha ha ha! Bần tăng sáu căn đã thanh tịnh, vừa mới chém đứt một tên, bây giờ còn năm tên.” “Cho dù là Quan Âm Bồ Tát, cũng không nghĩ ra bần tăng có thiên phú như vậy chứ? Đây mới là phương pháp lục căn thanh tịnh nhanh nhất! Phật pháp của bần tăng, quả nhiên hữu dụng!” Tôn Ngộ Không giơ ngón tay cái lên, chậc chậc lắc đầu, “Ngưu bức! Sư phụ, phật pháp này của ngươi thật tiên tiến, ta lão Tôn xin thụ giáo.” Đường Tam Tạng lần đầu tiên giết người, cũng không thấy có bao nhiêu cảm giác. Có lẽ là bởi vì ma khí trong người vẫn còn, hoặc có lẽ là Đường Tam Tạng không cảm thấy lục tặc là người, cho nên Đường Tam Tạng giết người như giết gà nấu cá. Ra tay, đúng là một kẻ hung ác! “Ha ha ha ha! Bần tăng có thể cảm nhận được phật pháp đang nhanh chóng tăng lên, đồ nhi, đây chính là phương pháp tu phật đặc thù đó!” “Bần tăng lục căn thanh tịnh, chém đứt lục dục, phật pháp, quả nhiên là không phá thì không xây được, thường tu thường mới!” Đường Tam Tạng giết tới nghiện. Mấy tên sơn phỉ còn lại nhìn thấy, vạn phần hoảng sợ, quay người bỏ chạy! “Dừng tay, ta chỉ là tên không hợp thói thường thôi, ngươi chém đứt hồng trần, chém ta làm gì?!” “Cứu mạng a!! Giết thổ phỉ a! Hòa thượng muốn thanh tịnh sáu căn a!” Sợ quá! Ai có thể không sợ? Ai có thể nghĩ tới, cái hòa thượng trắng trẻo mềm mại, nhã nhặn này, lại là một tên cuồng đồ giết người không chớp mắt! Đường Tam Tạng lại là không lưu tình chút nào, nổi giận gầm lên một tiếng, “Đều dừng lại cho bần tăng, hôm nay bần tăng muốn tu lục căn thanh tịnh, không được phép đi!” Đường Tam Tạng thật sự không lưu tình, đại đao trong tay, quét ngang qua, ngay tại chỗ có một người bị chém ngang đứt đôi, đột tử tại chỗ. Lại trở tay một đao, đầu lâu tốt đẹp, bay lên cao cao. Quan Âm Bồ Tát đã không muốn ngăn cản nữa, nàng vốn mặt hướng lên trời, tâm tình vô cùng phức tạp. Phật Tổ, ta thật không quản được cái Đường Tam Tạng này học được ở đâu tuyệt chiêu chém đứt hồng trần, lục căn thanh tịnh này? Thật sự là đại đao chém đứt hồng trần, vật lý thanh tịnh sáu căn sao?! Sở Hạo thấy thế cũng lấy làm lạ, khá lắm, Đường Tăng lĩnh ngộ cũng lợi hại, Sở Hạo mới nói đơn giản một chút manh mối, Đường Tam Tạng trực tiếp lĩnh ngộ áo nghĩa chung cực của lục căn thanh tịnh luôn rồi! Thủy lục đại hội để Đường Tam Tạng đến chủ trì, tuyệt đối không phải là chuyện ngoài ý muốn. [Chúc mừng đã thay đổi nhân quả Tây Du, khiến Đường Tam Tạng đột phá giới hạn sát sinh, xin chủ nhân không ngừng cố gắng, bồi dưỡng Đường Tam Tạng tư duy độc lập, phá cái cũ xây cái mới thái độ] [Ban thưởng: 50.000 công đức!] Một lần nữa, trong lúc giúp người làm niềm vui, lại nhận được thù lao từ hệ thống và Quan Âm Bồ Tát. Quả nhiên người tốt có hảo báo mà. Sở Hạo liếc qua Quan Âm Bồ Tát đang phát điên, không khỏi có chút không đành lòng, Sở Hạo nhẹ giọng ở bên cạnh an ủi: “Ấy, đừng làm mất ý chí tu phật tích cực của Đường Tam Tạng, trên bản chất, hắn đây chẳng qua là đang tu luyện phật pháp thôi.” “Chỉ là có thể…Tu phật, tu sai lệch một chút thôi, vấn đề không lớn.” Quan Âm Bồ Tát túm lấy bả vai Sở Hạo, điên cuồng lay động, phát điên nói: “Mẹ nó, chuyện này chưa đủ lớn hả! Nếu không phải lục tặc này chính là ta dùng pháp thuật huyễn hóa ra, thì hiện tại Đường Tam Tạng đã gánh sáu mạng người rồi!” “Đám pháp ngoại cuồng đồ còn không có khả năng giết người như vậy!” “Ngục thần Sở Hạo, rốt cuộc ngươi đã nói gì với hắn!” Sở Hạo dù bị lay động, nhưng cũng không cảm thấy có vấn đề gì. Rốt cuộc thì vẫn là người lương thiện, Sở Hạo không muốn để Quan Âm Bồ Tát tiếp tục khó chịu như vậy. Sở Hạo vụng trộm nhắc nhở một câu, “Ta thấy ngươi nên quan tâm kĩ một chút Tôn Ngộ Không và Đường Tăng đi, ngươi có lắc nát đầu ta ra thì cũng vô dụng thôi.” “Chi bằng đi tìm Đường Tam Tạng nói chuyện phật pháp thì có lý hơn đó, ngươi thấy sao?” Quan Âm Bồ Tát níu cổ áo Sở Hạo, trên mặt tràn đầy ý giận dữ, “Ngươi, ngươi có gan!” Mặt Sở Hạo hơi đỏ lên, có chút ngượng ngùng, “Suỵt, đừng nói ra ngoài nha……” Quan Âm Bồ Tát tức tối, quay người rời đi. Dạo gần đây Sở Hạo tương đối mệt mỏi, nhất là vì chuyện đi Tây Thiên tầm bảo, để Sở Hạo hao tổn không ít tâm thần. Bất quá, hiện tại thời gian dần dần thong thả hơn. Hơn nữa chỉ cần hơi làm lay động tâm thái sư đồ Đường Tăng, thuận tiện giúp Quan Âm Bồ Tát tạo ra vài vấn đề. Sở Hạo sẽ có thể thu được lượng lớn công đức. Thiên hạ đâu có chuyện tốt như vậy! Đương nhiên, chủ yếu là do Sở Hạo thích giúp người làm niềm vui, nguyện ý giúp Quan Âm Bồ Tát gây thêm phiền phức, xáo trộn kế hoạch. Nhưng những việc này đều là Sở Hạo nên làm, Sở Hạo chưa từng đưa ra yêu cầu gì với Quan Âm Bồ Tát về việc muốn thù lao. Sở Hạo quả thật là một người quá tốt. Mà giờ khắc này, Quan Âm Bồ Tát tham gia vào giữa sân, bắt đầu tìm kiếm phương pháp giải quyết vấn đề. Với kinh nghiệm phong phú, nàng trong nháy mắt đã nghĩ ra cách giải quyết. Một giây sau, Tôn Ngộ Không trong sân đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt lộ vẻ cảnh giới, “Yêu nghiệt phương nào!” Đường Tam Tạng giết người xong, tâm tình đang hưng phấn, chợt nghe thấy Tôn Ngộ Không gọi một tiếng này, không khỏi giật nảy mình. Ám ảnh trong lòng, Đường Tam Tạng còn tưởng mình cũng sắp phải gia nhập bữa trưa xa hoa rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận