Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 1424 Như Lai: rút lui! Không sợ tặc quang chú ý liền sợ tặc nghĩ về

Chương 1424 Như Lai: rút lui! Không sợ kẻ trộm để ý chỉ sợ kẻ trộm nghĩ đến Sở Hạo đạt được một lượng lớn sức mạnh linh hồn, chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, chưa từng có trận chiến nào đánh cho thoải mái đến vậy!
Nhưng mà, ngay khi Sở Hạo đang hăng say hấp thu sức mạnh linh hồn thì đã thấy Nam Vô Huệ Tràng Phật lại xoay người rời đi.
Sở Hạo lập tức không nhịn được, phản công, đuổi theo Nam Vô Huệ Tràng Phật, “Đừng chạy, lại đánh với ta một trận, ta cần một trận đòn, tốt nhất đánh nhau nửa ngày!” Giờ phút này, Nam Vô Huệ Tràng Phật đã đau lòng đến mức tim rỉ máu, lúc đầu thỏa thuê mãn nguyện, bây giờ bị Sở Hạo hấp thu nhiều sức mạnh linh hồn như vậy, hắn đã sinh ra bóng ma tâm lý đối với Sở Hạo.
Nhìn thấy Sở Hạo đuổi theo, Nam Vô Huệ Tràng Phật càng thêm hoảng sợ, chạy thẳng đến chỗ Khổng Tước Đại Minh Vương, miệng không ngừng kêu la, “Đại Minh Vương cứu ta, Đại Minh Vương cứu ta!” Khổng Tước Đại Minh Vương mặt không đổi sắc nhìn Nam Vô Huệ Tràng Phật, mặc dù nhưng, ngươi dựa vào cái gì cảm thấy ta có thể cứu ngươi?
Ngươi đoán xem ta vì sao từ bỏ chức giám sát Tây Du? Ta tự nguyện sao? Ta là bị đánh phục!
Khổng Tước Đại Minh Vương nhìn thấy Nam Vô Huệ Tràng Phật xông tới, không những không tiến lên mà còn thụt lùi, trực tiếp quay người bỏ chạy, không cho Nam Vô Huệ Tràng Phật một cơ hội nhỏ nhoi.
Nam Vô Huệ Tràng Phật thấy vậy, trừng to mắt, ngọa tào, ý gì đây? Sao không có nghĩa khí như vậy?
Giờ phút này, Nam Vô Huệ Tràng Phật mới nhận thức được sự đáng sợ của Sở Hạo, trách không được lúc nãy khi mình ra tay, những người xung quanh đều thương hại mình, Nam Vô Huệ Tràng Phật còn tưởng rằng mọi người cảm thấy mình lấy mạnh hiếp yếu có chút khinh thường, nhưng khi đánh rồi mới biết, không phải mọi người cảm thấy mình lấy mạnh hiếp yếu, mà là thấy mình như trứng chọi đá!
Bây giờ Nam Vô Huệ Tràng Phật muốn chạy trốn, hắn chỉ muốn tránh xa cái ác ma vừa nãy lấy đi một phần tư sức mạnh linh hồn mà hắn tích góp được trong vô số Nguyên hội!
Một trận hành động chính nghĩa trừng trị bọn cướp, lại diễn biến thành cảnh Sở Hạo đuổi theo Nam Vô Huệ Tràng Phật náo loạn.
Nam Vô Huệ Tràng Phật chạy trốn lên trên tầng mây, suýt chút nữa bị Sở Hạo đuổi kịp.
Ngay lúc này, bỗng nhiên trên bầu trời kim quang lóe lên, Như Lai phật tổ từ bầu trời phía tây hiện ra, trên người hào quang phật pháp tỏa sáng, xuất hiện trước mặt mọi người.
Như Lai phật tổ hiển nhiên là không thể đứng nhìn được nữa, hắn biết nếu để Sở Hạo biết sự tồn tại của Nam Vô Huệ Tràng Phật, chỉ sợ Tây Thiên sẽ có thêm một trận đại kiếp!
Như Lai phật tổ không muốn thấy bi kịch như thế giới chỉ toàn lưu ly tái diễn.
Sở Hạo đuổi theo Nam Vô Huệ Tràng Phật đến bên cạnh Như Lai phật tổ, Sở Hạo mới dừng bước.
Đối diện với đối thủ đã đánh cả đời, Sở Hạo xem thường đối thủ về chiến thuật, nhưng lại hết sức coi trọng đối thủ về chiến lược.
Như Lai phật tổ vốn là một siêu cấp cường giả đã thể hiện hết tài năng trong đại kiếp phong thần, Thậm chí hiện nay còn là một tôn Phật Tổ khống chế thế giới Ta Bà, sức nặng của hắn không cần phải nói cũng biết.
Đến bây giờ Sở Hạo vẫn không biết thực lực của Như Lai phật tổ ra sao, trước đây chỉ cảm thấy Như Lai phật tổ chỉ là hóa hồ vi phật vào đại kiếp phong thần, thực lực không đến mức đặc biệt mạnh.
Nhưng lúc này đối mặt trực diện với Như Lai phật tổ, Sở Hạo mới cảm nhận được uy áp vô cùng mạnh mẽ từ trên người Như Lai phật tổ.
Trước kia Sở Hạo cũng chưa từng có cơ hội một đối một, trực tiếp đối mặt với Như Lai phật tổ, cũng chưa từng chân chính động thủ với Như Lai phật tổ lần nào.
Như Lai phật tổ cũng chưa từng chủ động động thủ, thậm chí chưa từng đối mặt trực diện với Sở Hạo để so tài thực lực.
Hôm nay, vì che giấu thân phận của Nam Vô Huệ Tràng Phật, Như Lai phật tổ bất đắc dĩ mới xuất hiện trước mặt Sở Hạo.
“Ngục thần Sở Hạo, hắn là Phật Đà của Tây Thiên, ngươi không nên đuổi cùng giết tận như vậy chứ?” Giọng nói của Như Lai phật tổ vang vọng, mang theo một tia cảm giác độ hóa.
Nếu là trước đây, có lẽ Sở Hạo còn bị phật quang của Như Lai phật tổ ảnh hưởng, nhưng hiện tại sức mạnh linh hồn của Sở Hạo đã cường đại, không còn là Chuẩn Thánh ngũ chuyển bình thường nữa.
Dù là phật quang độ hóa mà Như Lai phật tổ phát ra lúc này, cũng không tạo ra chút ảnh hưởng nào đối với Sở Hạo.
Sở Hạo nghiêm nghị không sợ hãi, trực diện với Như Lai phật tổ, “Ngươi đừng có đánh tráo khái niệm! Ta là ngục thần chấp pháp tam giới, Trư Bát Giới bắt được yêu quái gây họa cho nhân gian, đây là đại thiện hành!
Nhưng cái tên Nam Vô Huệ Tràng Phật này lại nhảy ra, lại còn muốn cứu yêu quái này, đúng là trợ Trụ vi ngược, cho nên ta quyết bắt hắn về chín tầng trời lao, thẩm tra cho ra lẽ!” Nam Vô Huệ Tràng Phật đứng bên cạnh nghe vậy thì mặt tái mét, cái gì mà bắt nhốt mình? Cái ngục thần chấp pháp tam giới này cũng quá mạnh mẽ rồi đi?
Hắn bây giờ cuối cùng đã biết chiêu bắt cóc thanh ngưu tinh của Trư Bát Giới từ đâu mà ra, khẳng định là trên làm dưới theo mà thôi!
Nam Vô Huệ Tràng Phật trốn sau lưng Như Lai phật tổ, không dám lên tiếng, chỉ là run rẩy, núp dưới sự che chở của Như Lai phật tổ.
Như Lai phật tổ mặt không biểu tình, chỉ lạnh lùng nói:
“Ngục thần miệng lưỡi bén nhọn, Phật Đà của Tây Thiên ta còn chưa tới phiên ngươi...” Sắc mặt Sở Hạo dần trở nên trêu tức, khóe miệng dần nhếch lên thành nụ cười nham hiểm, “Họ Như, không ngờ bây giờ ngươi lại trở nên có khí phách như vậy, xem ra, là do ta quá nhân từ rồi.” Vẻ mặt của Như Lai phật tổ trong nháy mắt sụp đổ, uy hiếp, uy hiếp trắng trợn!
Biểu hiện của Sở Hạo lúc này khiến Như Lai phật tổ vô cùng kiêng kị, hắn đã vô số lần thua trước nụ cười nham hiểm này của Sở Hạo, ngục thần cười một tiếng là khó sống mà!
Không được, phải ổn định vị đại lão này đã...... Chịu thiệt một chút cũng không sao......
Như Lai phật tổ đột nhiên nói: “Cũng không hẳn vậy, Nam Vô Huệ Tràng Phật có lỗi, ta sẽ về dạy dỗ hắn sau, mong ngục thần tha thứ cho.” “Hơn nữa, ngẫm lại ngục thần cũng biết, Nam Vô Huệ Tràng Phật sở dĩ cứu vớt yêu quái kia, cũng không phải do bản ý.” Chiêu bài thoát tội, đổ vỏ!
Trong lời nói của Như Lai phật tổ, bóng gió ám chỉ là Thái Thượng Lão Quân sai khiến, còn mình chỉ là người bị sai đi.
Khóe miệng Sở Hạo hơi giật giật, vốn dĩ còn muốn nhân cơ hội này giáo huấn Như Lai phật tổ một chút, không ngờ Như Lai phật tổ lại sợ?
Sở Hạo cũng không dây dưa, chỉ là chăm chú nhìn Nam Vô Huệ Tràng Phật, hỏi: “Muốn ta bỏ qua cho Nam Vô Huệ Tràng Phật này cũng không phải không được, họ Như, ta hỏi ngươi một chuyện, hắn, từ đâu đến?” Vẻ mặt của Như Lai phật tổ đột nhiên cứng đờ, nguy rồi, cái tên ngục thần này dường như đã phát hiện ra điều gì đó rồi!
Chết tiệt, không được, đó là vốn liếng cuối cùng của Tây Thiên, là chỗ dựa cuối cùng!
Đối diện với ánh mắt nóng bỏng của Sở Hạo, Như Lai phật tổ trong lòng lại càng thêm khẩn trương.
Như Lai phật tổ, vung tay lên, “Rút lui!” Sợ, Như Lai phật tổ sợ muốn chết!
Cái này mẹ nó không sợ kẻ trộm dòm ngó chỉ sợ kẻ trộm nhớ đến a!
Vụ thảm án thế giới chỉ toàn lưu ly vẫn còn ám ảnh trong đầu Như Lai phật tổ, không thể nào quên được.
Giờ phút này, Như Lai phật tổ thậm chí không còn tâm trạng quan tâm đến Tây Du, cũng mặc kệ thanh ngưu tinh Đặc Miêu, thích làm gì thì làm, đừng chết ở cửa nhà ta là được!
Hiện tại điều Như Lai phật tổ sợ nhất chính là bị Sở Hạo biết Nam Vô Huệ Tràng Phật từ đâu tới, đây không phải là vấn đề nhỏ đâu, vết xe đổ rành rành trước mắt!
Sở Hạo không hề truy kích, chỉ là nhìn đám người Tây Thiên vội vã rời đi, trong mắt tràn đầy vẻ hưng phấn.
Có vấn đề, chắc chắn có vấn đề!
Rốt cuộc thì Tây Thiên đang che giấu thứ gì tốt mà lại sợ mình phát hiện đến vậy?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận