Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 786: trẻ trung không cố gắng, lão đại bị đùa giỡn

Chương 786: trẻ không cố gắng, về già bị đùa giỡn.
Sở Hạo trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, lần trước có thể may mắn thoát nạn, hoàn toàn là do Vương Mẫu Nương Nương ngấm ngầm quan sát, đồng thời vào thời khắc mấu chốt ra tay cứu Sở Hạo. Nhưng hiện tại lại không có cơ hội này. Thực lực của Ma Nữ La Nại này khó mà đánh giá, ít nhất Sở Hạo biết rõ, cho dù mình hôm nay bị vắt kiệt ở đây, muốn dựa vào năng lực bản thân chạy thoát thì chắc chắn là chuyện viển vông. Bây giờ hoàn toàn là cầu người không bằng cầu mình. Sở Hạo liếc nhìn Ma Nữ La Nại cùng Thiên Phi Ô Ma, từ ánh mắt của các nàng, Sở Hạo cảm nhận được một nỗi sợ hãi âm thầm. Sở Hạo biết, hôm nay một khi nhận thua, liền sẽ phải trải qua khoảng thời gian vô cùng bi thảm. Chuyện này làm Sở Hạo sợ toát mồ hôi lạnh ướt đẫm cả người, ghê thật, kẻ đến không có ý tốt mà! La Nại thấy Sở Hạo lộ vẻ sợ hãi, nàng càng hưng phấn không kiềm chế được, trên mặt nở nụ cười dịu dàng, miễn cưỡng lắm mới che giấu được vẻ hưng phấn, ngón tay ngọc trắng nõn, thon dài chỉ vào Sở Hạo: “Ngươi trốn không thoát đâu, hôm nay, ta nhất định sẽ có được ngươi, chúng ta sẽ ở vực sâu lạc lạc lạc lạc…” Sở Hạo vô cùng sợ hãi, nắm chặt lấy chàng trai chói lọi bên cạnh, tựa hồ như vậy mới có cảm giác an toàn: “Đại Nhật Phật Như Lai, người tốt bụng, hay là người hy sinh mình một chút, cứu ta ra ngoài đi! Ta sợ quá!” Đại Nhật Phật Như Lai khinh bỉ nhìn Sở Hạo một cái, rồi thản nhiên nói: “Trong ngục thần các, cần biết hồng phấn khô lâu, tâm không tạp niệm, liền có thể tự không bị tà xâm hại.” Sở Hạo mặt mày đầy vẻ đắng chát: “Ta không biết cái gì là hồng phấn khô lâu, ta chỉ biết nếu như ta bị bắt đi, vài phút là bị ép thành khô lâu!” “Ta còn trẻ, Đại Nhật Như Lai ngươi cũng già rồi, chẳng lẽ không phải nên bảo vệ kẻ yếu sao?” Đại Nhật Phật Như Lai khinh bỉ liếc Sở Hạo một cái: “Kẻ yếu? Ngục thần các bây giờ là nhân vật hô mưa gọi gió, ta cũng chỉ bất quá là Phật Đà Ngũ Trược bị lưu vong mà thôi.” “Xem ra, bây giờ ngươi chỉ có thể tự cứu mình.” Sở Hạo có chút phát điên, chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ ngươi cái tên súc sinh không thể chủ động lên chút à, vừa nãy luôn miệng nói chính nghĩa, hiện tại ngay cả kính già yêu trẻ cũng không làm được? Đáng ghét, phải nghĩ cách lừa hắn một vố mới được! Sở Hạo không hề muốn hôm nay bị vắt kiệt ở đây, chuyện này thật không hề tốt đẹp chút nào. Sở Hạo âm thầm liếc nhìn không gian A Tị kiếm pháp Vực, nhìn một chút lại càng cảm thấy tuyệt vọng! Không gian A Tị kiếm pháp Vực này cực kỳ ngưng thực, thậm chí đã độc lập thành giới, đại năng bình thường căn bản không có khả năng phá vỡ. Dù sao đây cũng là thần khí trấn giáo của Minh Hà, Nguyên Đồ chủ công, A Tị để nhốt, hai thứ này chung vào một chỗ, cho dù là Ô Sào thiền Sư năm đó cũng phải e ngại. Huống chi, hiện tại người đối diện Sở Hạo, lại là hai tôn siêu cấp đại năng, dù sao trước mắt Sở Hạo là không thể nào đánh thắng được. Sở Hạo nổi giận gầm lên một tiếng, móc Thí Thần Thương ra đâm loạn vào không gian A Tị kiếm pháp Vực, muốn nhờ vào Thí Thần Thương đâm ra một lỗ hổng trong không gian A Tị kiếm pháp Vực. Nhưng mà, tùy ý Sở Hạo thi triển năng lực của Thí Thần Thương như thế nào, thì vẫn hoàn toàn không thể thoát khỏi không gian A Tị kiếm. “Đáng ghét, vì sao cứ mở không ra, đều là sát phạt dị bảo vô thượng thiên đạo, dựa vào cái gì lại không mở ra được chứ!” Sở Hạo điên cuồng đâm vào không gian A Tị kiếm pháp Vực, nhưng căn bản không thể tìm ra được sơ hở nào. Mặc dù cùng là sát phạt dị bảo, nhưng tu vi của Sở Hạo và tu vi của đối phương chênh lệch thực sự quá lớn, mặc cho Sở Hạo đâm 100 năm, cũng đừng hòng đâm ra được một cái hố. Lúc này, Sở Hạo mới nhận ra Thí Thần Thương chưa đủ, dù sao đây cũng chỉ là một bán thành phẩm, nếu có thể bù thêm một bộ phận, chắc chắn có thể lôi cái pháp vực không gian này ra! Nhưng mà… điều kiện tiên quyết là phải sống được đến lúc đó đã. Hôm nay nếu không bị ép thành khô lâu thì coi như mạng Sở Hạo lớn. La Nại với đôi mắt tà ác nhìn chằm chằm vào Sở Hạo, không hề kiêng kị đánh giá từng tấc cơ bắp trên người Sở Hạo, còn thỉnh thoảng liếm môi: “Giãy giụa đi, kêu thảm đi, tuyệt vọng đi, vua của ta, bản cung nhất định sẽ yêu thương ngươi thật nhiều!” “Ngươi nhìn thế này, càng thêm mê người, ta yêu ngươi đến bệnh nặng rồi, hôm nay nhất định phải yêu ngươi đến phát bệnh mới được!” Sở Hạo trốn ở một góc, giống một con mèo con bị ức hiếp, điên cuồng xua tay: “Đừng, đừng tới đây! Ngươi không được qua đây! Mau thả ta ra, ta muốn về nhà!” “Nương tử à, phu quân là yêu nàng nha, nhưng hôm nay chỉ sợ phải gặp kẻ lưu manh độc ác nha!” La Nại nghe thấy Sở Hạo kêu gào thê lương, càng thêm hưng phấn: “Không ngờ còn chưa thành thân, vậy càng tốt, vua của ta, ta sẽ sủng ái ngươi ngay trước mặt chính phi! Như thế nhất định rất kích thích!” Nụ cười của La Nại càng thêm phóng đãng, ánh mắt tà mị tham lam kia, như một lưỡi dao, cơ hồ muốn xé nát quần áo trên người Sở Hạo, hoặc trong mắt La Nại, dường như nàng không thể chờ đợi thêm được nữa để nhìn thấy thân thể trần trụi của Sở Hạo. Sở Hạo trong góc tường, kinh hoảng cả chân tay, liều mạng giãy dụa: “Trời ơi, hôm nay gặp phải cái đồ biến thái gì thế này, còn có cái loại yêu thích này nữa! Trẻ không cố gắng, về già bị đùa giỡn nha!” “Xong rồi, hôm nay trinh tiết có lẽ không giữ được rồi, mau cứu ta với, có ai không!” La Nại càng phát ra vẻ hưng phấn, đã có chút đói khát khó nhịn: “Ngươi la rách cổ họng cũng không ai tới cứu ngươi đâu...” Thiên Phi Ô Ma lại nhắc nhở: “Điện hạ La Nại, phải đề phòng Chư Thiên Thần Phật kịp phản ứng, chúng ta mau động thủ đi, nếu không sẽ không kịp.” Ma Nữ La Nại lúc này mới lưu luyến không rời dời ánh mắt khỏi người Sở Hạo, nhìn về phía Đại Nhật Như Lai Phật Tổ đang ngấm ngầm thi triển thủ đoạn muốn thống trị ngoại giới. Thiên Phi Ô Ma hừ lạnh một tiếng: “Đừng phí sức, cho dù là Như Lai Phật Tổ ở đây, cũng không thể tránh thoát, không gian A Tị kiếm pháp Vực được Minh Hà huyết hải tế luyện nhiều năm, cùng với Minh Hà huyết hải có cùng một gốc.” “Hôm nay, ngươi chắc chắn phải chết không nghi ngờ!” Thiên Phi Ô Ma cuối cùng lộ ra nanh vuốt, một đôi mắt băng lãnh đầy sát ý nhìn chằm chằm vào Đại Nhật Như Lai Phật Tổ. Mắt Đại Nhật Như Lai Phật Tổ khẽ động, nhìn sang Ma Nữ La Nại ở phía đối diện: “Xem ra điện hạ Ma Nữ rất hứng thú với ngục thần này, nếu như cô nương chịu tha cho ta, ta có thể cùng cô tạo một vết tích giả, giả vờ như ngục thần đã chiến bại.” “Như vậy, cô nương có thể mang ngục thần đi, mãi mãi vui vẻ trong vực sâu, sẽ không ai truy tra.” “Ngoài ra, Thiên Phi Ô Ma, ta cũng đồng ý với các ngươi, ta có thể trì hoãn đi Ngũ Trược Ác Thế bộ pháp, đợi khi các ngươi đánh gần xong, ta sẽ qua đó.” “Như thế, một mũi tên trúng ba đích, một hòn đá hạ ba con chim, chẳng phải quá tốt sao?” Đại Nhật Như Lai Phật Tổ hết sức bình tĩnh nói xong những lời này, mắt không hề chớp lấy một cái. Thiên Phi Ô Ma cùng Ma Nữ La Nại trên mặt lộ ra nụ cười đầy suy tư. Đại Nhật Như Lai Phật Tổ ngược lại thật thông minh, chiêu này quả thật có thể một mũi tên trúng ba đích mà. Sở Hạo ở bên cạnh vô cùng sợ hãi, xong rồi, trước bị Đại Nhật Như Lai Phật Tổ bày kế rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận