Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 2226: Song phương hẹn pháp ba chương

Chương 2226: Hai bên hẹn ước ba điều
Tuy nhiên Ngọc Đế không biết rõ Như Lai Phật lại đến đây muốn làm gì, nhưng Sở Hạo lại có thể suy đoán ra, Như Lai Phật hẳn là nhìn thấy Tây Du đại kế nhiều lần gặp khó khăn, nên tìm đến mình để hòa đàm.
Tầm quan trọng của Tây Du đại kế đối với Như Lai Phật và Tây Thiên là quá lớn, bọn hắn chỉ sợ là rốt cuộc không chịu nổi thất bại nữa rồi.
“Sở Hạo à, Như Lai Phật đến rồi, ngươi không phải muốn lánh đi một chút sao?” Ngọc Đế nhắc nhở Sở Hạo.
Sở Hạo lại lắc đầu, ra hiệu không cần.
“Bệ hạ, không cần né tránh, Như Lai Phật nhìn thấy ta ở đây, hẳn là sẽ rất vui mừng mới đúng.”
Quả nhiên như Sở Hạo dự đoán, Như Lai Phật sau khi đi vào, nhìn thấy Sở Hạo và Ngọc Đế ở cùng một chỗ, đầu tiên là sững sờ, tiếp đó lộ ra nụ cười.
“Bệ hạ, hữu lễ.” Như Lai Phật đầu tiên chắp tay trước ngực, khách khí hành lễ với Ngọc Đế.
“Phật Tổ không cần đa lễ, mời ngồi.” Ngọc Đế ra hiệu với Như Lai Phật.
“Ngục Thần cũng ở đây, vậy thì tốt quá, đỡ cho ta phải đi tìm Ngục Thần một chuyến.” Như Lai Phật sau khi ngồi xuống, mặt tràn đầy nụ cười và vẻ khách sáo.
Mặc dù biểu cảm này của hắn, Ngọc Đế và Sở Hạo đều nhìn ra được sự giả tạo và dối trá bên trong, nhưng để Như Lai Phật phải giả bộ như thế này, cũng không dễ dàng gì.
“Phật Tổ à, ngươi tìm Ngục Thần, có phải là còn muốn đòi lại cái vườn Cấp Cô Độc kia à?” Ngọc Đế hỏi dò Như Lai Phật, nếu như hắn muốn tìm Sở Hạo gây phiền phức, thì Ngọc Đế tất nhiên sẽ không đồng ý.
“Mặc dù vườn Cấp Cô Độc kia là bản mệnh pháp bảo của ta, nhưng Ngục Thần cũng được xem là anh hùng hào kiệt trong tam giới, nếu đã bị hắn lấy được, lại trải qua luyện hóa, vậy ta có đòi lại cũng vô dụng. Cứ xem như là một phen tạo hóa và cơ duyên của Ngục Thần, tặng cho Ngục Thần cũng được.” Như Lai Phật tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng thì đang rỉ máu, hận ý đối với Sở Hạo cũng tràn ngập trong lòng.
“Vậy thì đa tạ Phật Tổ rồi.” Sở Hạo ngược lại trả lời rất sảng khoái, thực ra Như Lai Phật không muốn cho cũng không được nữa rồi, chứ hắn cũng đâu có định trả lại cho Như Lai Phật.
“Phật Tổ, nếu đã không phải đến để đòi lại pháp bảo, vậy đến Ngọc Hư Cung là vì chuyện gì vậy?” Ngọc Đế đối với sự chuyển biến như vậy của Như Lai Phật, cũng cảm thấy vô cùng tò mò.
“Ta vốn muốn thương nghị một số chuyện với Sở Hạo, nhưng cân nhắc Sở Hạo là người của Thiên Đình, nên muốn mời Ngọc Đế cùng thương nghị, hẳn là sẽ dễ dàng đạt thành ý kiến thống nhất hơn.” Như Lai cười ha hả giải thích với Ngọc Đế.
Ngọc Đế tự nhiên cũng hiểu, Như Lai Phật muốn hòa đàm với Sở Hạo, lại sợ Sở Hạo sẽ không giữ đúng hẹn ước, nên muốn mời Ngọc Đế làm người chứng giám để đảm bảo.
“Sở Hạo à, ngươi cảm thấy thế nào?” Ngọc Đế quay sang hỏi Sở Hạo bên cạnh.
“Ta tự nhiên rất bằng lòng thương nghị cùng Phật Tổ, nhưng cũng mời Phật Tổ đừng ép buộc.” Sở Hạo trả lời một cách khách sáo, khiến Như Lai không khỏi nhíu mày mấy lần.
“Đã như vậy, vậy mời Phật Tổ nói đi.” Ngọc Đế nói với Như Lai Phật, hắn cũng rất muốn xem xem Như Lai Phật muốn hòa đàm với Sở Hạo như thế nào.
“Tây Du đại kế, vốn là do Tây Thiên ta và Thiên Đình cùng nhau thương nghị quyết định, có hệ trọng vô cùng, không được phép có sai sót. Nhưng kể từ khi Tây Du đại kế triển khai đến nay, có thể nói là liên tục không thuận lợi, yếu tố trong chuyện này tuy rất nhiều, nhưng cũng có liên quan đến việc thiếu trao đổi giữa chúng ta. Cho nên Tây Thiên chúng ta muốn thương nghị kỹ càng một chút với Ngục Thần, về tình hình tiếp theo của Tây Du đại kế.” Như Lai Phật nói với Ngọc Đế và Sở Hạo.
“Không biết Phật Tổ muốn Sở Hạo làm gì?” Ngọc Đế thay mặt Sở Hạo, hỏi Như Lai Phật.
“Rất đơn giản, chỉ cần Sở Hạo đồng ý ba điểm là được!” Như Lai Phật trên đường đến đây đã nghĩ kỹ rồi.
“Mời Phật Tổ nói, không biết là ba điểm nào?” Sở Hạo cười một tiếng, hỏi Như Lai Phật.
“Thứ nhất, ngươi không được làm chuyện bất lợi cho Tây Thiên ta.
Thứ hai, ngươi không được làm chuyện bất lợi cho Tây Du đại kế.
Thứ ba, ngươi không được đích thân quấy nhiễu kế hoạch đã được sắp xếp của Tây Du đại kế.” Như Lai Phật nói ra ba điểm yêu cầu của bản thân với Sở Hạo, thực ra ba điểm yêu cầu này nói đến thì cũng không thật sự quá cao.
“Việc này...” Sở Hạo giả vờ làm ra vẻ suy nghĩ, đồng thời nháy mắt ra hiệu với Ngọc Đế.
“Khụ khụ, Phật Tổ à, Sở Hạo là Ngục Thần của tam giới, là người đại diện cho Thiên Đình chúng ta phối hợp với thầy trò Đường Tăng thực hiện Tây Du đại kế. Theo lý mà nói, Tây Thiên các ngươi không có quyền đưa ra yêu cầu với hắn, chuyện này sẽ khiến nội bộ Thiên Đình chúng ta có ý kiến.” Ngọc Đế rất phối hợp, tỏ vẻ hơi không vui nói với Như Lai Phật.
“Ngọc Đế đừng hiểu lầm, ba điểm yêu cầu này của ta, cũng là vì để Tây Du đại kế tiến hành tốt đẹp hơn. Chỉ cần Sở Hạo đồng ý, Tây Thiên chúng ta bằng lòng dâng tặng một số pháp bảo và lợi ích, xem như thù lao cho sự phối hợp của Sở Hạo.” Như Lai Phật nhìn thấy biểu cảm không vui của Ngọc Đế, lập tức giải thích, đồng thời đưa ra thù lao.
“Sở Hạo, ngươi thấy thế nào?” Ngọc Đế quay người hỏi Sở Hạo.
“Nếu Phật Tổ và Tây Thiên đã có lòng như vậy, vậy ta cũng không tiện từ chối, nhưng ngoài thù lao ra, ta còn có điều kiện khác. Nếu Phật Tổ đã đưa ra ba điểm yêu cầu cho ta, vậy ta cũng muốn có một ‘hẹn pháp ba chương’ với Tây Thiên, có qua có lại mới xem như hợp lý chứ.” Sở Hạo nói với Ngọc Đế và Như Lai Phật.
Như Lai Phật vẫn chưa trả lời, Ngọc Đế liền không khỏi cười cười gật đầu.
“Đúng đúng, như vậy mới hợp lý, Phật Tổ, ngài thấy sao?” Ngọc Đế đã nói như vậy, Như Lai Phật tự nhiên cũng không thể từ chối.
“Mời Ngục Thần nói!”
“‘Hẹn pháp ba chương’ của ta cũng rất đơn giản, Tây Thiên các ngươi cũng rất dễ dàng làm được.
Thứ nhất, Tây Thiên các ngươi không được làm chuyện áp bức bá tánh, nô dịch phàm nhân.
Thứ hai, Tây Thiên các ngươi không được làm chuyện có hại cho Thiên Đình, hoặc là chuyện đối nghịch với Thiên Đình.
Thứ ba, Tây Thiên các ngươi không được làm chuyện gian trá phạm pháp, nếu không, ta với tư cách Ngục Thần có quyền trừ gian diệt ác.”
Nghe Sở Hạo nói như vậy, Như Lai Phật gần như không nặn ra nổi nụ cười trên mặt, bởi vì những điều này hắn có thể đồng ý, nhưng chưa chắc đã làm được.
Tây Thiên chính là dựa vào việc nô dịch, áp bức bá tánh để vơ vét của cải, bằng không thì Tây Thiên lấy đâu ra áo cơm hương hỏa? Sở Hạo làm như vậy, chẳng phải là chặn mất đường tài lộc của bọn hắn sao?
Tuy nhiên Như Lai Phật cắn răng, vẫn gật đầu đồng ý.
“Ta có thể đồng ý!”
Như Lai Phật cắn răng đồng ý, là vì Tây Du đại kế, là vì để ngăn chặn Sở Hạo, chứ cũng sẽ không thật sự tiến hành cải biến hoàn toàn nào cả.
“Tiếp theo chúng ta nói một chút về phần thù lao mà Phật Tổ đã nhắc tới nhé, không biết Phật Tổ định cho pháp bảo, đan dược gì, liệu ta có thể tự mình đến Tây Thiên chọn lựa không?” Nghe Như Lai Phật đồng ý, Sở Hạo lập tức chuyển chủ đề, nói với Như Lai Phật.
“Việc này không cần làm phiền Ngục Thần đi một chuyến đâu, ta sẽ cho người mang tới, cam đoan sẽ khiến ngươi hài lòng.” Như Lai Phật nghe Sở Hạo muốn đích thân đến Tây Thiên chọn lựa, lập tức quả quyết từ chối, hắn thừa biết sự đáng sợ của Sở Hạo có thể so với châu chấu, nếu hắn đến đó, khẳng định sẽ vơ vét sạch sẽ Tây Thiên rồi mới rời đi.
“Vậy hai bên cứ quyết định như vậy đi, ta sẽ làm chứng cho các ngươi!” Ngọc Đế đã phần nào hiểu được ý của Sở Hạo, hắn tự nhiên rất sẵn lòng làm người chứng giám này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận