Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 954: Đường Tăng: ta chỗ mong đợi, là 1 trận huyết chiến

"Chương 954: Đường Tăng: ta mong chờ, là một trận huyết chiến“Sư phụ người cứ thong thả mà đi theo, ta đi dẫn quái đến!” Liền thấy Trư Bát Giới hăng hái hẳn lên, gọi Sa Tăng dắt ngựa, còn hắn thì dùng đinh ba mở đường, dẫn Đường Tăng đi vào trong rừng tùng. Với mùi vị hấp dẫn của Đường Tam Tạng, yêu quái gần đó cũng nhao nhao kéo đến bao vây, mà Trư Bát Giới đứng ở cửa ải, một người trấn giữ vạn người không qua nổi, tàn sát một mảng lớn yêu quái tu vi còn mạnh hơn Đường Tam Tạng, còn Đường Tam Tạng thì canh thời gian không sai lệch nhiều, liền vào sân thu hoạch. Sự phối hợp ăn ý đó khiến Sở Hạo không khỏi ngây người, cái này mẹ nó, toàn phường tái phạm à! Mình chỉ vừa rời đi một lát, cái đội ngũ này sao lại thành ra bộ dạng quỷ quái này rồi? Đường Tam Tạng rất nhanh đã thu dọn xong tất cả tiểu yêu quái, thuần thục quá quen đường đi. Sở Hạo tặc lưỡi lắc đầu, trong khoảng thời gian này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đường Tam Tạng lập tức thả luôn cả thiên tính sao? Bất quá đánh gần nửa ngày quái, Đường Tam Tạng cũng có vẻ hơi mệt mỏi. Đường Tam Tạng thở sâu, hắn cảm nhận được sức mạnh của cơ thể đã căng tràn hơn nhiều, cơ bắp toàn thân cũng vì vậy mà mạnh mẽ hơn, a, lại một ngày cần cù rèn luyện vất vả nữa nha. Thực lực của thể tu rất khó có một tiêu chuẩn cụ thể, nhưng Đường Tam Tạng đã đánh nổ mấy con yêu quái phản hư rồi. Hắn thậm chí cảm thấy, chỉ cần cởi cà sa ra, hình như có thể khiêu chiến uy nghiêm của tiên nhân. Gần đây việc cày kinh nghiệm quả thực khiến Đường Tam Tạng có sự tăng tiến vượt bậc. Không thể không nói, loại hình vượt cấp cày quái này thực sự mang lại cho Đường Tam Tạng trải nghiệm thỉnh kinh cực tốt, nhất là khi còn có chút đệ tử hỗ trợ, Đường Tam Tạng càng thêm không cần lo lắng quá nhiều. Chỉ cần cứng đầu xông lên đón đánh là được rồi, lúc thật sự đánh không lại thì tùy tiện đệ tử nào ra tay đều có thể đánh nổ chúng. Đường Tam Tạng nằm thắng. Nhưng thực ra Đường Tam Tạng luôn cảm thấy có chút gò bó, trên đường đi này vì có đệ tử bảo vệ, luôn khiến Đường Tam Tạng cảm thấy khó thi triển được quyền cước. Thường xuyên đến cơ hội toàn lực ra tay cũng không có, sau đó đã bị Trư Bát Giới và Sa Ngộ Tịnh giải quyết hết vấn đề. Đừng nói là hiện tại có cả Sở Hạo ở đây, trừ khi Quan Âm Bồ Tát không biết xấu hổ dùng kế sách để cô lập một mình mình, nếu không Đường Tam Tạng căn bản đừng nghĩ lại có cơ hội trổ tài. Ai, đường thỉnh kinh, sao lại nhàm chán như vậy? Điều mà Đường Tam Tạng mong đợi, là một trận huyết chiến sảng khoái thống khoái! Bần tăng chỉ muốn tìm một cơ hội cởi cà sa, đánh nhau một trận cho đã, sao lại không cho cơ hội thế này? Đường Tam Tạng trong lòng có một chút tiếc nuối nhỏ, không có cơ hội thi triển. Đang đi, vị trưởng lão kia lại cảm thấy đói bụng, nhân tiện nói: “Bát Giới, ta đói, hay là ta đánh hai con hổ đến ăn?” Bát Giới vội nói: “Sư phụ người bình tĩnh một chút, dạo này người ăn quá nhiều hổ rồi, hổ ở Mạn Sơn này đều bị người ăn hết, hay là để ta đi xin ít cơm chay đi.” Đường Tam Tạng rất tiếc nuối, hắn còn đang vương vấn hương vị món chân hổ nướng. Sa Tăng cất gánh, lấy ra bình bát, đưa cho Bát Giới. Bát Giới nói “Để ta đi.” Trưởng lão hỏi: “Đi đâu đây?” Bát Giới nói “Mặc kệ, chuyến này ta đi, đào băng lấy lửa tìm rau dại đến, ép tuyết cầu dầu nấu cơm đến.” Trư Bát Giới ra khỏi rừng tùng, hướng về phía tây đi hơn mười dặm, cũng không hề gặp được một người nào, lúc này mới phát hiện đây là nơi hoang vu không chút khói người. Trư Bát Giới đang nghĩ ở nơi không người này, làm sao để xin cơm đây? Ngay lúc này, Quan Âm Bồ Tát đã âm thầm hạ xuống. Quan Âm Bồ Tát thấy Trư Bát Giới vậy mà lại cần cù vất vả đi tìm hóa duyên, điều này khiến Quan Âm Bồ Tát rất bực bội. Kiếp nạn ở Bảo Tượng Quốc này, chính là muốn đơn độc đẩy các đệ tử của Đường Tam Tạng ra ngoài, để Đường Tam Tạng một mình đối mặt nguy hiểm. Không có đệ tử bảo hộ, hãy xem Đường Tam Tạng sẽ kiên định tín niệm như thế nào trong cuộc tập kích kinh hoàng của yêu quái, đó mới là dự định ban đầu. Nhưng Trư Bát Giới lại nghiêm túc như vậy, chẳng phải là không có cơ hội điều bọn họ đi sao? Ánh mắt của Quan Âm Bồ Tát thoáng hiện một tia lãnh đạm, “Vậy thì ngủ một giấc đi thôi!” Quan Âm Bồ Tát tu vi cao thâm hơn rất nhiều, chỉ vung tay một cái, liền khiến Trư Bát Giới cảm thấy một cơn buồn ngủ nặng nề. Mặc dù Trư Bát Giới cũng cảm giác được có chút không thích hợp, dù sao bình thường Trư Bát Giới cũng không ngủ trưa, nhưng cơn buồn ngủ này đến quá mãnh liệt mà đột ngột. Ngốc tử liền gục đầu vào trong cỏ mà ngủ, ngủ ngay tại chỗ. Quan Âm Bồ Tát cười lạnh nói: “Thế này mới đúng, ngoan ngoãn ngủ đi, đợi sư phụ ngươi gặp nạn, ngươi mới có cơ hội ra tay.” Quan Âm Bồ Tát quay người lại, lại đi đến gần đội Tây Du. Đương nhiên, nàng rất ngoan, nhìn từ xa, không dám xông tới, dù sao nàng đã thấy Sở Hạo đang ngủ say. Có kinh nghiệm rồi có kinh nghiệm. Lại nói Đường Tam Tạng ở trong khu rừng kia, tai nóng mắt bừng, tinh thần bất an. Đường Tam Tạng đã nửa ngày không có cơm ăn rồi, nhưng Trư Bát Giới vẫn chưa quay về. Đáng lý ra thời gian này, Đường Tam Tạng cùng Trư Bát Giới đã ăn bảy tám bữa cơm rồi. Đường Tam Tạng có chút nóng nảy, đối với Sa Tăng nói: “Ngộ có thể đi xin ăn, sao lâu thế còn chưa về?” Sa Tăng nhún vai nói: “Sư phụ, người còn không biết đó thôi, hắn gặp nhà sư ăn chay ở phương tây nhiều, bụng hắn lại lớn, hắn còn để ý tới người à? Chỉ chờ đến khi hắn ăn no xong mới đến đấy.” Đường Tam Tạng khoát tay một cái nói: “Đúng nha, nếu hắn ở đó tham ăn chay, chúng ta ở đây thì làm gì? Bần tăng hiện tại rất đói bụng. Phật viết: người là sắt, cơm là thép, không ăn một bữa thì đói xanh cả mặt. Thứ nhất là chưa được ăn no, thứ hai là trời đã tối rồi, nơi này không phải là chỗ dừng chân, cần tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi thì tốt hơn.” Sa Tăng gãi đầu nói: “Không sao, sư phụ, người cứ ngồi đây, đợi ta đi tìm hắn về.” Tam Tạng nói: “Đúng thế, đúng thế. Có đồ ăn hay không thì không sao, chỉ cần tìm chỗ nghỉ ngơi là quan trọng.” Sa Tăng cầm bảo trượng, ra khỏi rừng tùng tìm Bát Giới. Ngay lúc này, Quan Âm Bồ Tát cũng lập tức hành động, đi theo Sa Ngộ Tịnh luôn. Sở Hạo thoáng cảm nhận được khí tức của Quan Âm Bồ Tát, liền mở mắt ra, nhưng phát hiện Quan Âm Bồ Tát không đến tìm cái chết, mà hơn nữa còn chưa đến giờ cơm, Sở Hạo lại nhắm mắt đi ngủ tiếp. Sa Ngộ Tịnh lúc rời đi cũng lâu mà chẳng có tin tức gì. Đường Tam Tạng ban đầu muốn hỏi thử Sở Hạo một chút, lại phát hiện Sở Hạo ngủ say sưa, cũng không dám quấy rầy. Lại nghĩ một chút, Trư Bát Giới cùng Sa Ngộ Tịnh hai người này cũng không phải là dễ bị trêu chọc, đối với hai người đồ đệ này Đường Tam Tạng có thừa tự tin, cũng biết bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì. Nhưng mà, Đường Tam Tạng vẫn thấy phiền, bởi vì không có việc gì làm. Ở chỗ này không có yêu quái để luyện tập, cũng không có mỹ nữ để nói chuyện phiếm, khiến Đường Tam Tạng chán muốn chết. “Không được, bần tăng mà ngồi thêm thì mốc cả người, Đế Quân, ta ra ngoài đi bộ một chút?” Sở Hạo không trả lời, đã ngủ say như chết rồi. Đường Tam Tạng ngồi một mình trong rừng, hết sức buồn bực mệt mỏi, đành phải lên dây cót tinh thần, đứng bật dậy, gom hành lý lại một chỗ, buộc ngựa trên cành cây, gỡ mũ rộng vành xuống, cất tích trượng đi, mặc cả bộ y phục, từ từ bước ra rừng, coi như là giải sầu. Nhưng mà trong lúc bất tri bất giác, Đường Tam Tạng lại đi nhầm đường, vậy mà đi ra khỏi rừng tùng. Đường Tam Tạng chợt ngẩng đầu, thấy ở đằng xa có ánh kim quang lấp lánh, ánh sáng màu rực rỡ, nhìn kỹ lại thì ra là một tòa bảo tháp, đỉnh vàng tỏa ánh sáng. Đường Tam Tạng nhướn mày lên cao, “U, bảo tháp hoang dã xuất hiện!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận