Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 644: Cô Dương: tới phiên ta! Sở Hạo: đối với, tới phiên ngươi

Chương 644: Cô Dương: Đến lượt ta! Sở Hạo: Đúng rồi, đến lượt ngươi Sở Hạo hơi ngẩn người, đó là nhiệm vụ gì vậy? Tính ra thì, cứ tùy tâm sở dục là được, khuyên can thôi mà, nghề cũ, cái này ta hiểu! Sở Hạo mang theo ý tốt khuyên can, đứng bên cạnh nhìn Cô Dương cùng Bạch Liên Đồng tử tử chiến một trận. Sở Hạo liếc mắt là nhận ra, Bạch Liên Đồng tử này đúng là không phải người bình thường, chính là kiểu người có vấn đề về trí lực. Mỗi lần Cô Dương ra tay, nhìn có vẻ như là lơ đãng vung đánh, nhưng chỉ cần quan sát kỹ một chút là sẽ nhận ra, rõ ràng là đang mưu đồ chuyện gì đó. Sở Hạo nhướng mày, theo bản năng nhìn xuống dưới đất. Quả nhiên...... Loại tình huống trên trời dưới đất cùng mai phục này, rõ ràng là không thể thiếu lại tung ra chiêu tất sát. Sở Hạo thì lại không nhìn ra, bất quá đám Ma tộc chắc cũng chỉ có mấy chiêu đó thôi. Nếu như là mình sa vào tình cảnh đó, bây giờ chắc hẳn là Sở Hạo đang trêu đùa Cô Dương rồi. Đáng tiếc, Bạch Liên Đồng tử lại cướp mất cơ hội này, làm cho Sở Hạo mất đi dịp tốt chơi đùa cùng hảo bằng hữu Cô Dương.
Giờ phút này, ở giữa sân, Bạch Liên Đồng tử cuối cùng cũng kịp phản ứng, hắn đột nhiên nhìn bốn phía, giật mình hoảng sợ! Bạch Liên Đồng tử nhìn thấy xung quanh chằng chịt những thứ như tơ nhện, nhìn kỹ lại, đó là những sợi hắc tuyến mang đầy ma khí! Nếu là ở trên đất bằng, có thể dễ dàng nhận ra sự tồn tại của những thứ này. Nhưng bây giờ đang ở trong ma võng, Bạch Liên Đồng tử không để ý một chút, liền bị những thứ này bao trùm. Hắn thậm chí còn không biết đã bị cuốn vào từ lúc nào!
Cô Dương thấy Bạch Liên Đồng tử cuối cùng đã phản ứng lại, không khỏi cười khẩy: “Đây là thiên la địa võng hải trân, là màng nhện cuối cùng của Thái Cổ trời nhện cua trước khi chết, bên trong còn rót ma khí của Ma tộc ta, có thể vây khốn bất kỳ kẻ nào ở mức nửa bước Chuẩn Thánh!” "Thật là buồn cười, ngươi lại chẳng hề phát giác, vẫn còn mãi giao chiến với ta, bây giờ thiên la địa võng của ta đã dệt đến tầng thứ mười, ngươi rốt cuộc không trốn thoát được nữa đâu!” Cô Dương thực ra cũng bực mình, ban đầu cái thiên la địa võng này là để dành đối phó Sở Hạo. Hắn cảm thấy Sở Hạo không thua kém bao nhiêu về trí tuệ, e là khi dệt tới tầng thứ nhất đã bị hắn phát hiện rồi. Còn Bạch Liên Đồng tử thân là Thánh Nhân đồng tử, thế nào cũng phải có chút đầu óc, ít nhất khi đến tầng thứ năm cũng phải cảm nhận được mới phải. Nhưng chuyện kỳ lạ là Bạch Liên Đồng tử lại cứ để Cô Dương dệt hết tầng này đến tầng khác, thiên la địa võng của Cô Dương sắp hết sạch mà tên ngốc này vẫn không phát hiện. Vừa rồi nếu Cô Dương cố ý sơ hở thì Bạch Liên Đồng tử mới phát hiện ra, nếu không Cô Dương cảm thấy mình có dệt thêm vài trăm tầng nữa cũng dễ dàng. Lẽ nào trên đời lại có kẻ nửa bước Chuẩn Thánh viên mãn mà ngu ngốc đến vậy? Cô Dương bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Bất quá cũng không sao, Cô Dương đã khốn trụ Bạch Liên Đồng tử, lại cười nham hiểm đi về phía hắn, “Ngươi kết thúc rồi, trước khi lâm chung, còn có gì muốn nói không?” Lúc này Bạch Liên Đồng tử mới nhìn thấy tầng tầng lớp lớp thiên la địa võng, hắn cố chặt đứt từng sợi tơ nhện, nhưng xung quanh hắn đều đã giăng đầy tơ. Đừng nói là chặt, bây giờ Bạch Liên Đồng tử khó mà nhấc tay nổi. Nếu dùng nhục thân chạm vào thiên la địa võng, liền sẽ cảm nhận được toàn bộ linh lực trong người trong nháy mắt giống như Hoàng Hà vỡ đê, trào ra khỏi cơ thể! Bạch Liên Đồng tử thở hổn hển: “Ma đầu, ngươi lại hèn hạ như vậy, vậy mà bày trò!” Cô Dương sững người ra khoảng 3 giây, chợt cười nhạo nói: “Ngươi không cảm thấy mâu thuẫn sao? Ta đã là ma đầu rồi, ta giở trò âm thì không phải rất bình thường sao?” “Sao ngươi cứ như một đứa trẻ vậy, bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn nói những lời ngốc nghếch thế? Không nói nhiều nữa, chuẩn bị tiếp nhận sự trừng phạt của Ma tộc đi!” Cô Dương vung trường kiếm lên, khí thế hùng hổ, đột nhiên muốn xông về phía Bạch Liên Đồng tử!
Nhưng mà, Bạch Liên Đồng tử lại không chịu đựng nổi. “Đáng ghét, ta chính là Thánh Nhân đồng tử, sao có thể bại dưới tay ngươi được!” Bạch Liên Đồng tử không chịu đựng nổi sự thảm bại này, một giây sau, hắn lấy ra pháp bảo hộ thân, Hồng Liên Nghiệp Hỏa! Hạt giống Hồng Liên Nghiệp Hỏa được Bạch Liên Đồng tử tế ra. Lập tức, tất cả thiên la địa võng xung quanh hắn giống như tuyết đông gặp mặt trời, có thể thấy rõ bằng mắt thường là đang tan chảy nhanh chóng. Bất quá, vì quá nhiều tầng như vậy, dù là ánh mặt trời thì cũng không làm gì được.
Nhưng Cô Dương nhìn thấy Hồng Liên Nghiệp Hỏa này lại có chút kiêng dè. Dù sao đây cũng là ngọn lửa mạnh nhất dùng để đối phó yêu ma quỷ quái, Thái Dương Chân Hỏa đốt thì chết luôn, không có gì đau khổ. Nhưng Hồng Liên Nghiệp Hỏa lại là chuyên dùng để tra tấn người, chỉ cần trong người có chút nghiệp lực là có thể đốt cho đến mức Đại La Kim Tiên cũng hoài nghi nhân sinh. Cũng chỉ có Tây Phương Giáo mới có được những thứ độc ác như vậy.
Bạch Liên Đồng tử cười lớn, tay cầm Hồng Liên Nghiệp Hỏa, xông về phía Cô Dương. Lúc này Bạch Liên Đồng tử rất đắc ý, hắn cảm thấy mình lấy ra Hồng Liên Nghiệp Hỏa chắc chắn có thể đốt Cô Dương xuyên thủng! Mắt Bạch Liên Đồng tử chỉ thấy Cô Dương, đến mức hắn không nhận ra, trên mặt đất, đang có một cột sáng ma khí đen ngòm, đang nhắm ngay Bạch Liên Đồng tử.
Cô Dương nhíu mày, mặc dù rất không muốn thừa nhận, nhưng có Hồng Liên Nghiệp Hỏa tồn tại, dù là những ma võng xung quanh Cô Dương cũng có vẻ bắt đầu lung lay sắp đổ, vậy mà lại bị đốt cháy một lớp rồi! Rõ ràng, không lâu nữa, Hồng Liên Nghiệp Hỏa sẽ nuốt chửng toàn bộ ma võng mà Cô Dương vất vả bố trí. Thậm chí, ngay cả Cô Dương cũng kiêng dè mà lùi lại nửa bước. Hồng Liên Nghiệp Hỏa đối với yêu ma đúng là một sự tồn tại đáng sợ có sức sát thương cực mạnh, cho dù là Cô Dương cũng không muốn nhiễm một chút.
Bạch Liên Đồng tử ở giữa sân cười lớn: “Ha ha ha ha ha! Yêu nghiệt, nhìn bảo vật này của ta, chính là khắc chế chí bảo vô thượng của các ngươi!” “Dính vào một chút thôi, mặc cho ngươi có bản lĩnh gì cũng không thể dập tắt được! Còn muốn so với ta? Ngươi nhất định thua không còn nghi ngờ gì!” Bạch Liên Đồng tử vô cùng đắc ý! Thậm chí còn vung Hồng Liên Nghiệp Hỏa trong tay, từng bước ép về phía Cô Dương. Cô Dương cảm thấy rất đáng tiếc, còn thiếu một chút nữa thôi. Cho dù là trên mặt đất có chuẩn bị tỉ mỉ mai phục, cột ma khí kia đánh ra, e rằng cũng không thể trúng mục tiêu.
Đúng lúc này, Sở Hạo vẫn luôn đứng quan chiến bên cạnh, ra tay! Sở Hạo nhìn viên Hồng Liên Nghiệp Hỏa kia, bỗng nhiên thổi ra một hơi. Hư Vô Bí Phong! Ngọn gió này chính là một trong tứ đại Hỗn Độn nguyên linh tạo nên thiên hạ địa thủy hỏa phong, từ hư không mà đến, không thể tìm kiếm. Bạch Liên Đồng tử vừa cười ha ha, vừa cầm Hồng Liên Nghiệp Hỏa hướng về phía trước: “A ngươi nhất định phải chết, ngươi nhất định phải chết, tiểu yêu ma!” Gió chợt nổi lên! Hồng Liên Nghiệp Hỏa trong tay Bạch Liên Đồng tử trực tiếp bị thổi tắt, chỉ còn lại tàn lửa trong tay. Bạch Liên Đồng tử la hoảng lên, mặt tái mét: “Tào! Rốt cuộc chuyện gì xảy ra! Hồng Liên Nghiệp Hỏa này dù gì cũng là một trong thập đại chân hỏa, trừ phi gặp phải Hư Vô Bí Phong, sao có thể đột nhiên bị dập tắt?!” Sau khi kinh hoảng, Bạch Liên Đồng tử lại càng thêm sợ hãi! Không có Hồng Liên Nghiệp Hỏa, hắn lấy gì để đấu với Cô Dương đây? Trong nháy mắt đó, trên mặt Cô Dương lộ ra nụ cười nham hiểm: “Đến lượt ta!” Sở Hạo núp mình ở bên cạnh, cũng lộ ra nụ cười ngây thơ trong sáng: “Đúng rồi, đến lượt ngươi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận