Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 653: nam tử áo trắng cái nào cái nào cũng giống như Đường 3 Tàng, bắt hắn

Chương 653: Đám nam tử áo trắng, người nào người nấy đều giống Đường Tam Tạng, bắt hắn.
Hoàng Phong Đại Vương có chút may mắn, may mắn là mình cũng còn được xem là nhanh nhạy, nhớ kỹ lời Già Lam nói.
Hoàng Phong Đại Vương nói với đầu báo dẫn đường: “Ta nhớ rõ ràng, người cưỡi ngựa chính là Đường Tam Tạng, là người duy nhất trong đội.” “Nhớ kỹ, lát nữa ta quấy rối đám người, các ngươi thừa cơ xuất thủ, đi cướp người cưỡi ngựa kia về!” Đầu báo lĩnh cùng đông đảo tiểu yêu quái nhao nhao gật đầu, “Rõ!” Hoàng Phong Đại Vương gật đầu.
Mặc dù rất bó tay, nhưng hiện tại cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, dù sao hộ pháp Già Lam cùng Linh Cát Bồ Tát đều đang nhìn chằm chằm trong bóng tối.
Trời mới biết bọn chúng lại nghĩ ra biện pháp gì để gài bẫy mình.
Bất quá, trong lòng Hoàng Phong Đại Vương vẫn còn chút lo lắng, hắn biết ngục thần Sở Hạo cũng ở trong đội ngũ, nếu như lần này mình động thủ có một chút sai lầm, làm bị thương ngục thần thì coi như xong!
Bởi vậy, Hoàng Phong Đại Vương lại hết sức cẩn thận dặn dò: “Nhớ kỹ, ngoài việc bắt người trên ngựa đi, tuyệt đối không nên giao chiến, cứ cắm đầu chạy là được rồi!” “Hàng vạn hàng nghìn lần, không được làm tổn thương đến ngục thần Sở Hạo, cũng đừng làm ra chuyện gì khác thường.” “Nghe đồn rằng, ngục thần Sở Hạo cực kỳ nóng nảy, đụng vào là nổi giận, Tây Thiên Linh Sơn mấy lần vì không chuẩn bị tốt trước khi chiến đấu, đắc tội Sở Hạo, trực tiếp bị giết tới Tây Thiên, Linh Sơn bị phá hủy nhiều lần!” “Nếu mà trói nhầm người, đắc tội ngục thần, đừng nói đi Tây Thiên, đến Địa Phủ chúng ta cũng chẳng có chỗ dung thân, biết chưa?” Hoàng Phong Đại Vương dọa dẫm như vậy, đám yêu quái ở đây hết sức sợ sệt, liên tục gật đầu.
“Được được!” Đầu báo lĩnh vỗ ngực, tự tin nói: “Hiểu rồi hiểu rồi, hiểu hoàn toàn rồi! Tuyệt đối không trói nhầm người! Yên tâm đi!” Đầu báo lĩnh thầm nghĩ, tuy mình chưa từng gặp Đường Tam Tạng, cũng chưa từng thấy ngục thần Sở Hạo, nhưng chỉ bằng vào kiến thức cơ bản nhất cũng biết.
Đường Tam Tạng trước hết là một hòa thượng, chắc chắn là ôn tồn lễ độ, trắng trẻo sạch sẽ.
Hơn nữa đại vương cũng đã nói rồi, cho dù không nhìn ra người, ngựa chẳng lẽ không nhận ra sao?
Ai ngồi trên ngựa, liền bắt người đó!
Rất đơn giản!
Hoàng Phong Đại Vương bấm ngón tay tính toán thời gian, biết giờ động thủ đã đến.
Hoàng Phong Đại Vương bỗng nhiên nhìn xuống mặt đất, há to miệng ba lần, hô một hơi, đột nhiên thổi.
Đột nhiên, một trận Hoàng Phong, từ hư không nổi lên.
Cơn Hoàng Phong này không thể nói là không mãnh liệt, vốn dĩ thanh tịnh trong trẻo, trong nháy mắt đã bị một cơn Hoàng Phong nhuộm thành màu vàng đất.
Trong Hoàng Phong đầy trời, cát vàng cuốn theo.
Cát vàng kia không phải cát vàng bình thường, mà chính là cát từ Tốn Địa thổi lên, mang theo linh lực vô tận, trong đó có sự đặc thù, tự nhiên cường hoành.
Chính là Đại La Kim Tiên bình thường, ở đây cũng sẽ bị mù mắt, không mở ra được.
Hoàng Phong Đại Vương thổi xong gió này, thấy bốn người Tây Du đã hoàn toàn lâm vào trong cuồng phong, tranh thủ thời gian quát lớn: “Động thủ!” Hoàng Phong Đại Vương dẫn đầu xông ra ngoài.
Nhiệm vụ của hắn là câu nhử những người khác ngoài Đường Tam Tạng đi.
Còn đầu báo lĩnh thì cần phải nhân lúc hỗn loạn, bắt đi Đường Tam Tạng!
Đám yêu quái vô cùng khẩn trương, nhao nhao xuất động.
Mà giờ phút này, Sở Hạo đang nằm trên lưng ngựa, tận hưởng làn gió nhẹ thổi vào mặt, “A, thoải mái, đang cảm thấy hơi nóng, lại còn có gió mát, cũng được đấy, xem ra là có lòng.” Vẻ mặt thản nhiên của Sở Hạo chẳng thể khiến mọi người chú ý.
Dù sao, có Sở Hạo ở trong đội, chính là 3000 chư Phật cùng nhau cướp đoạt cũng tất sẽ thất bại thảm hại mà quay về.
Bất quá, bọn họ dù sao không phải là Sở Hạo, ở trong cơn Hoàng Phong này, đám người có chút hoa mắt.
Nhất là Đường Tam Tạng, càng khó đi được nửa bước.
Gió lớn thổi mạnh, đất trời mờ mịt, Đường Tam Tạng dắt ngựa, trông coi hành lý, nằm ở giữa hố lõm trên núi, không dám mở mắt, không dám ngẩng đầu, trong miệng không ngừng niệm phật cầu nguyện.
Hắn đã nhìn không rõ lắm, cũng không biết hai đồ đệ đang ở đâu.
Mà Tôn Ngộ Không cùng Trư Bát Giới còn đỡ hơn chút, bọn họ vẫn còn thấy được vài thứ.
Đường Tam Tạng trong gió, la lớn: “Tiên quân, tránh gió như tránh tên, hay là chúng ta nghỉ ngơi một chút đi?” Sở Hạo miễn cưỡng nói: “Ta đều có thể...” Đúng lúc này, bỗng nhiên, một tiếng hét chói tai truyền đến trong cơn Hoàng Phong.
“Đường Tam Tạng, ta đến bắt ngươi!” Hoàng Phong Đại Vương cuối cùng đã ra trận, tiếng thét đầu tiên rất lộ liễu, không hề che giấu.
Một giây sau, trong cuồng phong, Hoàng Phong Đại Vương dẫn theo mấy tiểu yêu, cùng nhau xông vào trong đội Tây Du!
Từng đôi mắt đỏ tươi tà ác, trong bão cát nhìn chằm chằm đám người Tây Du.
Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới trong nháy mắt kịp phản ứng, “Này, yêu quái! Tề Thiên Đại Thánh ở trước mặt, cũng dám làm càn?!” “Tránh đường ra, đừng làm kinh động sư phụ ta, tha cho cái mạng của ngươi. Nếu không, ba gậy xuống, không nể tình!” Tôn Ngộ Không cùng Trư Bát Giới một ngựa đi đầu, truy sát Hoàng Phong Đại Vương mà đi.
Nhưng vẫn còn mấy tiểu yêu, lao về phía Đường Tam Tạng.
Tim Đường Tam Tạng treo lên cổ họng, sợ hãi tột độ.
Đường Tam Tạng biết mình gặp rắc rối rồi, lúc này, Đường Tam Tạng cởi áo cà sa Cẩm Lan: “A a a!! Ban cho ta sức mạnh đi!” Đường Tam Tạng cảm nhận được sau khi cởi áo cà sa Cẩm Lan, sức mạnh toàn thân đang nhanh chóng tăng vọt!
Giống như từng khối cơ bắp, đều đang xao động, từng tấc da, đều được đổ bê tông cốt thép vậy!
Toàn thân Đường Tam Tạng đều trở nên dữ tợn, thân thể trong nháy mắt lớn mạnh một vòng!
“A! Đây là sức mạnh, sức mạnh rung chuyển cả núi sông!” Đường Tam Tạng vô cùng phấn khích, không ngờ rằng cởi áo cà sa mình lại tăng lên nhiều thực lực đến thế!
Một giây sau, đối diện với đám tiểu yêu trước mắt, Đường Tam Tạng đột nhiên tung ra một quyền!
Một quyền này trực tiếp đánh cho tên tiểu yêu kia nát thành tương tại chỗ, bay tứ tung trong Hoàng Phong.
Mắt Hoàng Phong Đại Vương hơi híp lại, cũng không nao núng, tay hóa thành trảo, nhắm Bát Giới mà bắt tới.
Bát Giới vội vàng tránh né, Luân Ba liền tiến vào. Quái thủ kia không có binh khí, liền lui xuống phía dưới, Bát Giới cũng theo sau. Tên quái lui xuống dưới sườn núi vào trong đống đá hỗn loạn, tránh trái tránh phải.
Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới liếc nhìn nhau, nhao nhao đuổi theo, “Yêu quái chạy đâu!” Đường Tam Tạng và Sở Hạo thì vẫn còn ở tại chỗ.
Bất quá Đường Tam Tạng không hề hoảng hốt, mỗi quyền đánh xuống đều đấm vào thịt, một quyền vùi dập sinh linh!
“Đến đây, nếm thử uy lực thiết quyền của ta!” Bao nhiêu tiểu yêu đều bị Đường Tam Tạng cuồng bạo đánh cho tan xác, hóa thành đầy trời gió tanh mưa máu!
Cho đến khi Hoàng Phong Đại Vương dẫn dụ Tôn Ngộ Không cùng Trư Bát Giới đi xa.
Đầu báo lĩnh dẫn theo đám yêu quái tranh thủ thời gian xuất thủ.
Vừa vào sân, đầu báo lĩnh đã nhìn rõ tình hình, chỉ còn lại một nam tử áo trắng, còn một người…đồ cơ bắp cuồng nộ!
Đầu báo lĩnh trải qua một giây suy nghĩ dài đằng đẵng, chỉ vào Sở Hạo hô: “Kia là Đường Tăng, bắt Đường Tăng!” Đầu báo lĩnh cảm thấy nhiệm vụ này đơn giản quá rồi, vốn còn cho là sẽ phải qua một giai đoạn phân biệt, nhưng tiến vào xem xét thì hoàn toàn không cần!
Nam tử áo trắng cưỡi ngựa cao to, trắng trẻo anh tuấn kia, ngoài việc búi tóc, người nào người nấy đều giống với Đường Tam Tạng hiền lành nhã nhặn, ăn chay niệm Phật.
Còn cái tên đang giẫm trên mặt đất, một quyền vùi dập sinh linh, quen giết chóc, dữ tợn đáng sợ, toàn thân nhuốm máu cơ bắp ác ôn, ngoài đầu trọc ra, người nào người nấy đều không giống Đường Tam Tạng!
Đầu báo lĩnh đột nhiên vươn móng vuốt, trực tiếp bắt lấy Sở Hạo, “Ta bắt được Đường Tam Tạng rồi, rút thôi!” Đám yêu quái đến cũng nhanh, đi cũng nhanh, bắt “Đường Tăng” quay đầu bỏ chạy.
Sở Hạo bị nhấc đi một mạch, đầu đầy dấu chấm hỏi “???”
Bạn cần đăng nhập để bình luận