Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 666: ta đồ sinh truyện cổ tích, bán tro cốt tiểu nam hài

Hồi 666: Câu chuyện cổ tích về đứa con đồ đệ của ta, cậu bé bán tro cốt
Hàng Tam Thế Minh Vương trong lòng đã thăm hỏi cả nhà Linh Cát Bồ Tát mấy lần! Nếu không phải Sở Hạo ngăn lại, bây giờ Hàng Tam Thế Minh Vương đã xông lên tát Linh Cát Bồ Tát một cái, Sở Hạo không giết Linh Cát Bồ Tát, thì Hàng Tam Thế Minh Vương cũng muốn làm thịt hắn! Có bệnh à đây không phải?! Trong Tam giới, Chư Thiên Thần Phật, ngươi dù có đi Minh Hà huyết hải cầu hôn con ô ma bay lên trời, cũng còn tốt hơn việc ngươi bắt cóc chấp pháp ngục thần của Tam giới! Còn sống không tốt sao? Hàng Tam Thế Minh Vương quay người rời đi, không hề có ý định quay đầu lại. Linh Cát Bồ Tát ban đầu còn tưởng Hàng Tam Thế Minh Vương tới cứu mình, cuối cùng mình đã được cứu rồi. Nhưng cái quay đầu tàn nhẫn này của Hàng Tam Thế Minh Vương, lại làm cho Linh Cát Bồ Tát sợ đến khóc òa lên, vừa giận lại vừa sợ. "Đừng đi mà, vấn đề này không phải như vậy đâu, với lại, tạo ra kiếp nạn cũng là Phật Tổ giao nhiệm vụ mà! Mau cứu ta với, đừng đi......" Linh Cát Bồ Tát giờ phút này nhục thân đã bị phá hủy một nửa, trên cơ bản đã không còn nửa cái mạng chó. Sở Hạo một mặt hài hước nhìn Hàng Tam Thế Minh Vương, "Này, hắn nói là Phật Tổ lệnh hắn bắt cóc ta, có chuyện như thế sao?" Hàng Tam Thế Minh Vương hoảng hốt cả lên, liên tục khoát tay, hô lớn: "Đừng nghe hắn nói bậy, không tin dao không tin lời đồn!" "Vị tráng sĩ kia ngươi là ai, Tây Thiên chúng ta không có cái tên nhóc như ngươi, ngươi đã bị khai trừ phật tịch rồi, xin ngươi đừng lấy danh nghĩa Tây Thiên làm mấy hoạt động phi pháp nữa!" Vô cùng dứt khoát, tại chỗ khai trừ phật tịch! Linh Cát Bồ Tát thấy thế thì khóc nấc lên, ta thật không phải, ta thật không có, ô ô ô ô! Tất cả đều là hiểu lầm, hắn xem như gài bẫy, ta chẳng qua chỉ là con cá ngốc bị mắc câu thôi mà. Hàng Tam Thế Minh Vương lại chẳng hề quay đầu, Phật Tổ sẽ hiểu cho ta. Sở Hạo đột nhiên nói: "Dừng lại!" Trong thoáng chốc, Hàng Tam Thế Minh Vương muốn quay đầu bỏ chạy, trực tiếp chuồn đi. Nhưng hắn vẫn tương đối tự tin, ngục thần nếu như muốn giết mình, mình hẳn là phải chết không nghi ngờ. Chết cười, căn bản là trốn không thoát được mà? Thế là, Hàng Tam Thế Minh Vương quay đầu lại, cúi đầu thuận mắt, cung kính nói: "Ngục thần các hạ có gì chỉ giáo? Nếu có cần, Tây Thiên chúng ta sẽ miễn phí cung cấp dịch vụ siêu độ, tiện thể đem tro cốt của Linh Cát Bồ Tát rải đi." "Hóa thành bùn xuân càng hộ hoa, đây là từ bi lớn lao của Linh Cát Bồ Tát." Dưới hư vô bí phong, Linh Cát Bồ Tát vẫn giữ vững nguyên thần. Nhưng nghe được những lời này lại đau thấu tim, mát lạnh thấu xương. Cái tên Hàng Tam Thế Minh Vương này đã tính để cho mình hóa thành bùn xuân bón hoa rồi ư? Mẹ nó chứ, người Tây Thiên sao cứ thích làm khó người Tây Thiên vậy? Linh Cát Bồ Tát cũng cảm thấy mình e là không còn cơ hội được cứu nữa rồi, trong phút chốc, nỗi buồn trào lên, không thể dứt được. Sở Hạo lại cười cười đối với Hàng Tam Thế Minh Vương nói: "A, đã các ngươi nghĩ muốn tro cốt của Linh Cát Bồ Tát như vậy, vậy thì dễ rồi, chuyện này là như vầy." "Ngươi xem một phần tro cốt này của hắn, có đáng giá hai kiện Hậu Thiên Chí Bảo không?" Hàng Tam Thế Minh Vương: "???" Tôn Ngộ Không: "??!" Trư Bát Giới: "?!!" Hoàng Phong Đại Vương: "!!!" Ngọa Tào, còn có kiểu thao tác này? Hàng Tam Thế Minh Vương trong phút chốc hoài nghi nhân sinh. Không chỉ có Hàng Tam Thế Minh Vương cảm thấy có chút không hợp lẽ thường, ngay cả Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới cũng kinh ngạc như gặp thiên nhân. Mẹ nó chứ, đã rất lâu rồi chưa từng gặp một đại lão nho nhã hiền hòa, lại có đầu óc kinh doanh đến vậy. Biến một nửa bước Chuẩn Thánh cường giả của Tây Thiên thành tro, mà còn chưa chết đã muốn rao bán tro cốt của Linh Cát Bồ Tát rồi. Toàn thân Linh Cát Bồ Tát đều là bảo. Thực hiện tỷ lệ tận dụng tài nguyên lớn nhất. Đem kinh tế thực tế và kinh tế ảo liên kết lại, lấy tro cốt làm vỏ bọc, trên thực tế là đang rao bán một loại tín ngưỡng, để Tây Thiên có thể thu tiền cho cái luận nhân quả của chính bọn họ. Mọi người thật sự nghĩ mãi không ra còn có kiểu thao tác này, càng nhao nhao nhìn mà than thở. Trong khi bọn họ còn chưa bước vào thời đại công nghiệp hóa, Sở Hạo đã chỉnh hợp nghiệp vụ bắt người, kết tội, hành hình, hỏa táng, bán tro cốt thành một chuỗi dây chuyền sản nghiệp! Bước tiếp theo là đẩy Lục Đạo Luân Hồi ra các gói dịch vụ, Sở Hạo sẽ thực hiện được bế hoàn mà Tây Thiên mơ ước bấy lâu nay. Tuyệt, thật sự là tuyệt! Đúng là đại lão, cam bái hạ phong! Sở Hạo vô cùng chân thành mà nhìn Hàng Tam Thế Minh Vương, "Thành ý của ta rất đủ, đương nhiên, ta cũng không ép ngươi mua, chuyện này mọi người có thể thương lượng." Hàng Tam Thế Minh Vương liên tục khoát tay, mặt lộ rõ vẻ điên cuồng, nhưng vẫn cố gắng kiểm soát giọng nói của mình, cố giữ vẻ ôn hòa lễ phép, "Không ổn không ổn, Tây Thiên chúng ta coi trọng tùy duyên, tro cốt của Linh Cát Bồ Tát được mai táng ở rừng phong vàng này, đó cũng là duyên phận, tin rằng hắn cũng sẽ rất thỏa mãn." Linh Cát Bồ Tát đã bị thổi nát nửa người, nửa cái nguyên thần. Nghe Sở Hạo chào hàng tro cốt ma quỷ này, còn có cái kiểu rải tro cốt tùy duyên của Hàng Tam Thế Minh Vương, trong lúc nhất thời Linh Cát Bồ Tát lập tức mất hết tinh thần. Toàn bộ nhục thân đều trong nháy mắt vỡ nát, một đống xương bụi tung bay trong hư vô bí phong. Trước khi chết, Linh Cát Bồ Tát giận dữ gầm lên một tiếng, "Tây Thiên các ngươi thật vô tình vô nghĩa, hạo kiếp sắp tới rồi, Hàng Tam Thế Minh Vương, ta nguyền rủa ngươi phải chết, ta nguyền Tây Thiên sẽ bị ma đầu tắm máu!" Linh Cát Bồ Tát triệt để không còn, nhục thân nguyên thần hoàn toàn tan vỡ, ngay cả chân linh cũng bị hư vô bí phong tàn phá mà hôi phi yên diệt. Hàng Tam Thế Minh Vương nghe được trước khi chết Linh Cát Bồ Tát còn muốn mắng chửi Tây Thiên, mặt không khỏi có chút khó coi. Kẻ giết người là Sở Hạo, có liên quan gì tới ta Hàng Tam Thế Minh Vương chứ? Có liên quan gì tới Tây Thiên của ta chứ? Sở Hạo thấy Hàng Tam Thế Minh Vương sắc mặt không tốt, liền nhiệt tình an ủi: "Đừng nghe hắn, không phải ma đầu tắm máu Linh Sơn sao? Ta thấy chuyện này vẫn là nên đa nguyên hóa, ví dụ như nói ta cũng được, Tôn Ngộ Không cũng được, Trư Bát Giới cũng được." "Vấn đề này không thể có kỳ thị chủng tộc, cũng không thể có kỳ thị giới tính, tất cả mọi người có cơ hội, đừng lo lắng nhé." Mặt Hàng Tam Thế Minh Vương đen lại, "Ta cảm ơn ngài." Khá lắm, không xem ai ra gì cả! Cái kiểu an ủi quỷ gì thế này? Sở Hạo đưa tay túm một cái, bắt được một nắm tro cốt, đặt trước mặt Hàng Tam Thế Minh Vương. Sở Hạo yếu ớt mà nhỏ giọng thét: "Bán tro cốt nha, bán tro cốt nha! Tiểu hỏa tử, mua một hộp tro cốt đi!" "Mới nấu ra lò đó, có thể giảm giá." Cậu bé bán tro cốt! Mặt Hàng Tam Thế Minh Vương hoàn toàn đen lại, không còn chút ánh sáng, đã bị Sở Hạo làm cho tức đến hồ đồ rồi. Huyết áp cũng có chút không khống chế nổi. Nhưng mà, Hàng Tam Thế Minh Vương dù sao cũng là người hiểu chuyện, lúc này nổi giận, giây sau mình sẽ trở thành tro cốt trong tay Sở Hạo. Hàng Tam Thế Minh Vương nghiến răng nghiến lợi, kiên quyết duy trì nụ cười cứng ngắc trên mặt, nói: "Không mua, cảm ơn, ta còn có việc, đi trước một bước." Sở Hạo nhút nhát nói: "Lão thúc thúc, ngươi không mua tro cốt của ta, ta cho ngươi đi gặp bà ngươi a." Trong nháy mắt Hàng Tam Thế Minh Vương muốn khóc lên. Hắn thật không nghĩ tới loại chiêu trò này mà! Bây giờ mấy đứa bé bán tro cốt đều ghê gớm như vậy sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận