Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 1566 bóng ma ma: không cần quản ta, hướng ta nã pháo

Chương 1566 bóng ma ma: không cần quản ta, hướng ta nã p·h·áo Sở Hạo cũng thấy Cô Dương đang lo lắng cho bóng ma ma đến mức mặt mày dữ tợn, nói thật, Sở Hạo thấy rất đau lòng, là thật sự rất đau lòng.
Một đứa bé tốt như vậy, vì sao hết lần này đến lần khác lại muốn đi theo con đường tà đạo?
Nói thật, trước đó, Sở Hạo đã dự định muốn nói hết với Cô Dương, trực tiếp nói cho Cô Dương bóng ma ma chính là ta, ta chính là bóng ma ma, Mặc dù nói như thế sẽ gây đả kích không nhỏ cho Cô Dương, nhưng mà đau dài không bằng đau ngắn, với lại lương tâm vừa mới trỗi dậy của Sở Hạo cũng coi như có thể an ủi phần nào.
Trong một khoảnh khắc như vậy, Sở Hạo thật sự muốn làm một người tốt, thật không muốn l·ừ·a gạt Cô Dương nữa, thậm chí còn định nói hết với Cô Dương......
Thế nhưng, hết lần này tới lần khác Cô Dương lại chặn Địa Ngục tầng thứ nhất, dùng tính m·ạ·n·g của nhiều huynh đệ trong chấp p·h·áp đại điện để uy hiếp Sở Hạo, Sở Hạo có thể làm gì? Thật sự muốn vì chút lương tâm mà để cho huynh đệ của mình lâm vào cảnh tuyệt vọng sao?
Hiển nhiên là không thể.
Sở Hạo: ta thật sự muốn làm người tốt mà, Cô Dương ngươi đừng ép ta! Lương tâm của ta sẽ đau đó.
Nhưng mà, Cô Dương không hiểu được lòng của Sở Hạo, ra vẻ bình tĩnh, lo lắng bóng ma ma sắp ngạt thở đến không thở được nữa, Hắn cố nén sát ý vô tận trong lòng, nghiến răng nghiến lợi hô với Sở Hạo:
“Ngươi có yêu cầu gì cứ nói, đừng làm hại hắn, ta thả các ngươi đi, ta thả tất cả các ngươi đi!” “Ngục thần Sở Hạo, ngươi táng tận t·h·i·ê·n lương, ngươi đúng là kẻ làm đủ chuyện xấu xa!” Giờ phút này, Cô Dương h·ậ·n không thể xông lên đánh một trận sống mái với Sở Hạo, lấy tính m·ạ·n·g của huynh đệ để ép hắn, thật sự là quá ghê t·ở·m!
Nhưng mà, Cô Dương không biết sự đáng ghét của Sở Hạo, hoàn toàn không chỉ có như thế!
Chỉ thấy Sở Hạo giẫm bóng ma ma dưới chân, Thí Thần Thương trong tay lại đâm vào một tấc, trên mặt mang thêm vẻ uy h·i·ếp, “Đại nguyên s·o·á·i Cô Dương à, ngươi cũng coi như là một người có tình có nghĩa, bây giờ huynh đệ ngươi ở trong tay ta, ngươi lại chỉ định thả người trong chấp p·h·áp đại điện là muốn đổi hắn về? Như vậy có phải là quá hời cho ngươi không?” T·h·ị·t trên mặt Cô Dương không khỏi r·u·n rẩy vài lần, sao câu nói này nghe quen tai thế?
Nhưng vì huynh đệ bóng ma ma, Cô Dương không muốn đôi co nữa, “Ngục thần Sở Hạo, rốt cuộc ngươi muốn gì!” Sở Hạo cười cười, trên mặt lộ vẻ đắc ý, “Vậy mới đúng chứ, ngoan ngoãn giao ra bảo vật của Ma tộc các ngươi, còn phải gấp 10 lần t·r·ả th·ù lao cho những người chấp p·h·áp đại điện xuất chiến, cho 200.000 kiện p·h·áp khí là được rồi, lại thêm 200 kiện Hậu T·h·i·ê·n Linh Bảo nữa. À, thêm một đống đặc sản vực sâu, ta biết các ngươi có.” Cô Dương nghe vậy, mắt trợn trừng, “Quá đáng rồi, câu này chẳng phải vừa rồi ta đã nói sao? Giờ ngươi lại muốn gấp đôi!” Cô Dương sắp bị Sở Hạo làm tức c·h·ết, mỗi một câu đều là chính mình vừa nói, bây giờ Sở Hạo lại dùng lên người mình, hơn nữa còn nói muốn gấp đôi bồi thường, Cô Dương sắp bị Sở Hạo làm tức c·h·ết rồi, đây có phải là một ngục thần chấp p·h·áp đường đường chính chính, đại nghĩa lẫm liệt hay không vậy?
Chỉ có Ma tộc ta mới làm những chuyện này thôi, dựa vào cái gì ngươi lại có thể làm không có chút gánh nặng trong lòng vậy, à phi! Ta còn chưa muốn nhiều như vậy nữa mà!
Nhưng mà, Sở Hạo lại rất thản nhiên, thở dài, “Để bóng ma ma vì ngươi mà hi sinh, hay là ngươi muốn tạm thỏa hiệp để bọn họ s·ố·n·g tạm? Việc này do ngươi quyết định, Đại nguyên s·o·á·i Cô Dương, quyết định đi.” Công thức quen thuộc, mùi vị quen thuộc, Cô Dương sắp bị Sở Hạo làm tức k·h·ó·c!
b·ó·p mẹ, đây tất cả đều là của ta mà!
Giờ toàn bộ dùng lên người ta, ta đã làm gì sai chứ!
Giờ phút này, mọi người trong chấp p·h·áp đại điện thấy Sở Hạo, thấy cái bộ dạng h·ã·m h·ại l·ừ·a gạt, làm chuyện xấu không chừa thứ gì của Sở Hạo, đột nhiên cảm thấy an tâm.
Mặc dù thoạt nhìn có vẻ hơi mang mùi vị ác nhân, nhưng tất cả là vì chính nghĩa Tam Giới Lục Đạo thôi mà, có phân biệt gì đúng sai đâu?
Huống chi, vừa rồi Cô Dương cũng đã doạ dẫm bọn họ như vậy, nếu không phải Sở Hạo đã chuẩn bị trước, bây giờ thì chính chấp p·h·áp đại điện đã bị xử rồi, Quả nhiên là, nhân quả tuần hoàn, báo ứng s·á·c đáng.
Cô Dương rơi vào xoắn xuýt, Ma tộc lần này xâm chiếm Tam Giới Lục Đạo, là hành động lớn nhất của vực sâu trong vô số năm qua, mà nếu không có sự hi sinh của huynh đệ bóng ma ma trên suốt con đường vừa qua, thì Ma tộc cũng khó mà có được cơ nghiệp lớn thế này!
Thậm chí, ngay cả cánh cửa vực sâu này, cũng là do huynh đệ bóng ma ma đánh đổi bằng m·ạ·n·g mới có được.
Nhưng mà, nếu thật phải bồi thường cho Sở Hạo nhiều đồ như vậy, tốc độ xâm lấn của Ma tộc sẽ bị chậm lại, điều này không tốt cho Ma tộc chút nào.
Lỡ như Địa Tạng Vương Bồ t·á·t hoặc Tây t·h·i·ê·n lại quay lại thì Ma tộc của bọn hắn chắc chắn sẽ bị kẹt trong Địa Ngục này, lâm vào khổ chiến với Địa Tạng Vương Bồ t·á·t.
Lẽ nào lại vì tài sản của Ma tộc, mà từ bỏ huynh đệ bóng ma ma sao?
Trong lòng Cô Dương vô cùng xoắn xuýt.
Mà ngay lúc này, cảm nh·ậ·n được sự xoắn xuýt của Cô Dương, dù bị Sở Hạo giẫm dưới chân, Thí Thần Thương chống vào yết hầu, bóng ma ma vẫn muốn p·h·át ra tiếng hét từ linh hồn, “Không cần quản ta, vì tương lai Ma tộc, ta hi sinh thì có sao! Cô Dương, nếu ngươi còn xem ta là huynh đệ thì hướng ta mà nã p·h·áo đi!! Nã p·h·áo!!” Tiếng gầm của bóng ma ma, vang vọng đinh tai, khiến mọi người trong chấp p·h·áp đại điện không khỏi động dung.
Thế gian này sao lại có Ma tộc mang khí khái như thế?
Ma tộc bây giờ, thật sự đã thay đổi rồi, tràn đầy khí khái anh hùng, tràn đầy tinh thần hi sinh...... Chờ chút, cái này có phải là Ma tộc không vậy?
Ma tộc vực sâu không phải là sinh ra trong chiến hỏa, c·h·ế·t trong đ·i·ê·n c·u·ồ·n·g sao? Bóng ma ma này sao lại như Chiến Thần, như là anh hùng thế!
So sánh như vậy, sao lại thấy Sở Hạo n·g·ư·ợ·c lại thành một đại ác nhân dùng tính m·ạ·n·g của anh hùng để uy h·i·ếp vậy.
Sở Hạo lại không quan tâm đến ánh mắt của mọi người, anh hùng là chính mình, mang tiếng ác nhân cũng là chính mình, trên đời này, nào có cái gì chân tướng chứ?
Mà tiếng thét gào của bóng ma ma, khiến rất nhiều cường giả Ma tộc r·u·n động không thôi.
Đây chính là vị anh hùng ẩn mình trong Tam Giới Lục Đạo, quần nhau giữa Chư t·h·i·ê·n Thần Phật, khai cương thác thổ cho chúng ta sao?!
Hôm nay được gặp mặt, quả nhiên là anh hùng thực sự!
Rất nhiều cường giả Ma tộc có mặt ở đây, cũng chỉ mới nghe danh bóng ma ma mà thôi, chứ chưa bao giờ thực sự cảm nh·ậ·n được khí khái của bóng ma ma.
Mà bây giờ, khí khái anh hùng của bóng ma ma giống như sóng lớn ập vào mặt!
Bản năng của sinh vật là tồn tại, các Ma tộc ở vực sâu lại càng như vậy, cho nên bọn chúng mới vừa sinh ra đã phải chiến đấu, cũng là vì để s·ố·n·g sót.
Nhưng mà, hết lần này tới lần khác lại có một ma vật, một lòng nghĩ cho sự p·h·át triển của Ma tộc, dốc hết sức lực để kiến tạo tương lai của Ma tộc, Thậm chí, hắn nguyện ý hi sinh tính m·ạ·n·g của chính mình để hoàn thành tương lai của Ma tộc!
Đây là một ma vật cảm động cỡ nào, dũng cảm cỡ nào, đây mới là tín ngưỡng tinh thần của Ma tộc chứ, Đây mới là, một người đủ khả năng dẫn dắt Ma tộc đi tới một tương lai tươi sáng, là lãnh tụ!
“Hướng ta nã p·h·áo!!!” Thanh âm của bóng ma ma vẫn còn đang vang vọng, làm r·u·ng động trái tim của mỗi một Ma tộc.
Ánh mắt của rất nhiều Ma tộc, thậm chí đã ướt đẫm.
Nhất là Cô Dương, ngũ quan nhăn nhó cả lại, hắn ép mình không thể k·h·ó·c, nhưng vẫn đau lòng cho người huynh đệ xui xẻo mà kiên định của mình!
Bạn cần đăng nhập để bình luận