Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 676: đánh đều bị ngươi đánh, không đi? Núi măng đoạt xong

Chương 676: Đánh đều bị ngươi đánh, không đi? Núi măng đoạt xong.
Ở bên kia bị Bạch Liên Đồng tử hành hung, hai người còn không có phách lối như vậy.
Nhưng là hiện tại Đại Thế Chí Bồ Tát đều cùng Sở Hạo chiến đấu, lại không nghĩ rằng Quan Âm Bồ Tát cùng Hàng Tam Thế Minh Vương vậy mà ở bên cạnh khoanh tay đứng nhìn?
Nhất là cái tên Hàng Tam Thế Minh Vương kia, ngươi tới kéo phe à?
Sở Hạo một bên nhìn Đại Thế Chí Bồ Tát, một bên bất đắc dĩ nói:
“Đệ đệ thối, nói cũng sẽ không nói sao? Có thể hay không nói chuyện dễ nghe? Có thể hay không! Có thể hay không!”
Sở Hạo liên hoàn tát có thể tàn nhẫn, từng cái quất vào mặt Đại Thế Chí Bồ Tát, không hề nương tay.
Đại Thế Chí Bồ Tát trong lòng vô cùng phẫn uất, bất quá hắn bị liên hoàn tát của Sở Hạo đánh tỉnh.
Đại Thế Chí Bồ Tát đau khổ kêu:
“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, đánh nữa choáng váng mất! Ngục thần ba ba, ngục thần cha lớn, đừng đánh nữa, ta sai rồi!”
Sở Hạo lúc này mới dừng tay.
Đại Thế Chí Bồ Tát nhẹ nhàng thở ra, suýt chút nữa trở thành kẻ đầu tiên trong Tam Giới bị đánh chết, dù chỉ là nửa bước Chuẩn Thánh.
Sở Hạo lại có chút tức, quay đầu một cước đá Đại Thế Chí Bồ Tát ngã lăn.
Đại Thế Chí Bồ Tát khó thở, “Ngươi!”
Sở Hạo nhìn Đại Thế Chí Bồ Tát một chút.
Đại Thế Chí Bồ Tát nén giận, sắp khóc đến nơi, vẫn cố giơ ngón cái lên, “Đánh hay lắm!”
Quan Âm Bồ Tát và Hàng Tam Thế Minh Vương ở bên cạnh lắc đầu.
Hàng Tam Thế Minh Vương không dám mở miệng, Quan Âm Bồ Tát không chút lưu tình cười lạnh nói:
“Đại Thế Chí Bồ Tát, bây giờ ngươi đã biết phải nói thế nào chưa?”
“Nếu vừa rồi hai người ta ra tay, ngươi bây giờ đã bị Ngục Thần ném xuống dưới đất rồi. Ngục Thần đã đủ lưu tình đấy!”
Hàng Tam Thế Minh Vương có chút nhịn không được, mở miệng nói:
“Còn không mau nói tiếng đa tạ Ngục thần ca đi.”
Đại Thế Chí Bồ Tát ủy khuất vô cùng, trong lòng thầm mang thù, nhưng vẫn chỉ có thể cắn răng nói:
“Đa tạ Ngục thần ca.”
Sở Hạo lúc này mới hết giận, tùy ý ngồi xuống, thản nhiên nói:
“Nói đi, có chuyện gì tìm ta?”
Mặt Đại Thế Chí Bồ Tát còn đang sưng, hàm hồ nói:
“Lưu Sa Hà xuất hiện đại yêu ma, xin ngục thần ra tay giúp đỡ, hàng yêu trừ ma, cứu Đường Tam Tạng trở về.”
“Không đi.”
Sở Hạo không nói hai lời, trực tiếp cự tuyệt.
Đại Thế Chí Bồ Tát ngây người ra.
Ngọa Tào, ta bị ngươi đánh rồi, mẹ nó sao ngươi lại không đi?!
Không thể thế này được, không thể xem thường người như vậy được!
Đại Thế Chí Bồ Tát nghiến răng nghiến lợi, chợt lại bị đau, tủi thân đến sắp khóc, “Ngục thần, yêu ma kia chỉ định muốn ngươi đi đàm phán, nếu không liền muốn giết con tin!”
“Hiện tại chư Phật đang trên đường tới, nếu ngươi không đi, chúng ta e là……”
Sở Hạo nhíu mày, đưa tay ra một cách vô tình, chờ đợi Đại Thế Chí Bồ Tát nói tiếp câu uy hiếp.
Đại Thế Chí Bồ Tát sợ run cả người, ấp úng nói:
“Nếu ngươi không đi, dù chúng ta có đủ loại thần thông cũng không cứu được Đường Tam Tạng, cho nên xin Ngục thần ra tay, dù sao Tây Du sự tình……”
“Dẹp đi dẹp đi, ta nghe đến phát chán rồi!” Sở Hạo lại một lần nữa vô tình đánh gãy lời thỉnh cầu của Đại Thế Chí Bồ Tát.
“Đừng có lôi cái gì Chư Thánh định lập, Thiên Đình tham dự vào đây nữa, được không? Cái Tây Du này là chuyện phục hưng của Tây Thiên các ngươi.”
“Chuyện của nhà mình mà làm như trọng đại vậy, không trả tiền còn muốn ta cho các ngươi đánh không công? Không bệnh à? Có phải đánh chưa đủ không?”
“Bảo ta đi, cũng được, 500.000 công đức thần thủy, không mặc cả, cám ơn.”
Sở Hạo bày ra điều kiện ngay tại chỗ.
Đại Thế Chí Bồ Tát tức đến hồ đồ, hét lớn:
“500.000 công đức thần thủy? Ngươi không bằng đi cướp luôn đi?!”
“Công phu sư tử ngoạm, đến Như Lai phật tổ cũng không thể chi phối nổi số lượng công đức thần thủy lớn như vậy, ngươi dựa vào cái gì!”
“Ngươi đừng có tự cao tự đại quá, ngươi bất quá chỉ là một tên……”
Đại Thế Chí Bồ Tát nói đến đây, Quan Âm Bồ Tát và Hàng Tam Thế Minh Vương lắc đầu, nhắm mắt lại.
Sau đó liền nghe từng tràng kêu thảm thiết vang lên, xen lẫn tiếng bạt tai, dao kiếm leng keng, cả tiếng cắt, còn có các chiêu thức cắm mắt phong hầu.
Đợi đến khi Quan Âm Bồ Tát và Hàng Tam Thế Minh Vương mở to mắt, Đại Thế Chí Bồ Tát đã nằm trên đất, người co rúm lại, miệng sùi bọt mép, mặt mũi bầm dập, nhìn thảm thương không nỡ nhìn.
Quan Âm Bồ Tát và Hàng Tam Thế Minh Vương nhún vai, đáng bị đánh.
Bất quá tội không đáng chết, Sở Hạo cũng không có đánh chết hắn.
Sở Hạo ung dung rời đi, trên đường miễn cưỡng nói:
“Giúp thì chắc chắn không giúp rồi, trừ phi trả tiền.”
“Bất quá ta có thể giúp các ngươi nhặt xác, một cái hộp tro cốt ba kiện Hậu Thiên Chí Bảo, không mặc cả, cám ơn.”
Hàng Tam Thế Minh Vương rõ ràng rụt người lại, sao mà đắt thế?
Ở chỗ Sở Hạo, lạm phát thật sự là quá nhanh.
Đại Thế Chí Bồ Tát uống cẩu mệnh đan dược, lảo đảo đứng lên.
Tóc tai hắn bù xù, trông như tên điên, chỉ vào Sở Hạo tức giận mắng:
“Ngươi có gan, tốt lắm, nhớ kỹ cho ta!”
“Chúng ta tự mình sẽ giải quyết, ngươi giỏi lắm!”
Sở Hạo nhếch miệng cười khẩy, nói lời dọa dẫm cũng đã có chất lượng hơn đấy.
Quả nhiên là thiếu đòn, đánh một trận liền có chất lượng ngay.
“Chúng ta đi!” Đại Thế Chí Bồ Tát vung tay, tiêu sái rời đi.
Chỉ thấy Quan Âm Bồ Tát và Hàng Tam Thế Minh Vương đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, mặt ai nấy đều khinh bỉ.
Hàng Tam Thế Minh Vương vẫn còn lưu lại chút mặt mũi cho Đại Thế Chí Bồ Tát, lên tiếng giải thích:
“Đang đợi đi vệ sinh, đừng nhìn mông ta, Đại Thế Chí Bồ Tát ngươi cứ đi trước đi.”
Đại Thế Chí Bồ Tát tức đến điên cả người!
Nhưng vẫn chỉ có thể coi như vậy cho xong, quay người rời đi.
Sở Hạo đột nhiên nói với Quan Âm Bồ Tát:
“À đúng rồi, Đường Tam Tạng bị bắt đi rồi, còn Trư Bát Giới và Tôn Ngộ Không đâu?”
Quan Âm Bồ Tát không dám thất lễ, vội vàng nói:
“Vẫn ở nguyên chỗ, không biết phải làm sao.”
Sở Hạo quay người lại:
“Đi thôi, ta đi trước vớt bọn họ lên. Các ngươi đúng là chẳng quan tâm người, cũng không biết trước tiên cứu bọn họ ra?”
Quan Âm Bồ Tát và Hàng Tam Thế Minh Vương theo sát Sở Hạo.
Hàng Tam Thế Minh Vương: “Đại lão mời đi lối này, ta dẫn đường cho Ngục Thần!”
Đi không bao xa, Đại Thế Chí Bồ Tát thấy cảnh này, tức đến mức suýt chút nữa từ trên trời rớt xuống.
Thật sự chưa từng thấy ai không theo lẽ thường thế này!
Rốt cuộc thì ai mới là một đám? Một đám phản đồ Tây Thiên!
Quan Âm Bồ Tát và Hàng Tam Thế Minh Vương khát vọng cầu sinh khá mạnh, tự nhiên không ngu ngốc, ngoan ngoãn dẫn đường cho Sở Hạo.
Đại Thế Chí Bồ Tát ở Lưu Sa Hà bị một trận Bạch Liên Đồng tử đánh cho tơi tả, vốn là tới kéo Sở Hạo ra giúp đỡ, kết quả lại bị Sở Hạo đánh một trận.
Cuối cùng, chẳng có gì cả, Đại Thế Chí Bồ Tát cô độc một mình đi tới Lưu Sa Hà.
Lúc đi còn là thân người, lúc về mặt đã sưng phù thành mặt heo.
Sở Hạo trước một bước đi tới chỗ Trư Bát Giới và Tôn Ngộ Không.
Sở Hạo nói với Trư Bát Giới và Tôn Ngộ Không:
“Một trận Phật Ma chi chiến không thể tránh khỏi, bọn tiểu tử, các ngươi muốn xem kịch hay là về trước?”
Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới đều có vẻ tùy tiện.
Trư Bát Giới cười hắc hắc: “Ta cảm thấy đám Bồ Tát này chắc chắn không được, ta muốn xem một chút... Dù sao thì lão đại sẽ bảo kê cho chúng ta mà, đúng không?”
Sở Hạo cười khổ một tiếng, núi măng đã bị đoạt xong rồi.
Bất quá, ngay lúc này, một thân ảnh màu trắng từ phía xa bay tới.
Đại Thế Chí Bồ Tát mừng rỡ, “Vô Tận Ý Bồ Tát, mau mau cùng ta cùng nhau, hàng yêu trừ ma!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận