Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 865: dương mưu trước mắt, Trấn Nguyên Tử cuối cùng mắc lừa

Năm xưa oai phong lẫm liệt bao nhiêu, giờ đây lại có bấy nhiêu bất cam tâm! Chẳng ai thấu được nỗi lòng khó chịu của Trấn Nguyên Tử.
Vào lần thứ ba Hồng Quân giảng đạo Thánh Nhân, Tam Thanh có mặt, Nữ Oa và Tiếp Dẫn cũng đều có chỗ ngồi, vị trí cuối cùng vẫn còn bỏ ngỏ. Trấn Nguyên Tử lúc đó không dám tranh, cũng không tranh lại ai, tự hiểu rõ bản thân nên chỉ dự thính. Ngược lại, Hồng Vân Lão Tổ lại có được vị trí ấy.
Nhưng Hồng Vân vốn người hiền lành, nhường chỗ ngồi cho Côn Bằng, Côn Bằng ngay lập tức bị Chuẩn Đề đạo nhân đánh rơi xuống, cùng với Tiếp Dẫn đạo nhân đạt được thánh vị, có cơ duyên chứng đạo.
Về sau, Côn Bằng trút giận lên người Hồng Vân xui xẻo kia. Hồng Vân Lão Tổ cùng Trấn Nguyên Tử vốn là hảo huynh đệ, Trấn Nguyên Tử tận mắt thấy cảnh Côn Bằng giết Hồng Vân, muốn báo thù cũng lực bất tòng tâm.
Bởi lúc đó Yêu tộc đang hưng thịnh, hắn không có khả năng ra mặt, chỉ đành nhẫn nhịn. Nhìn thấy thời cơ ngay trước mắt mà không nắm được, có được cơ duyên mà chẳng thể thành thánh, thấy huynh đệ bỏ mạng mà không cứu, tính cách của hắn cũng từ đó trở nên cẩn thận đa nghi.
Nữ Oa lĩnh ngộ tạo hóa chi đạo, chứng được Hỗn Nguyên. Rồi chẳng biết từ bao giờ, Chuẩn Đề đạo nhân, Tiếp Dẫn đạo nhân, thấy một lần Bồ Đề, thấy một lần hoa sen, cũng đều chứng được Hỗn Nguyên.
Ngày trước, trong Hồng Hoang, Trấn Nguyên Tử về tư lịch cơ bản có thể nói là già nhất, trước kia thậm chí còn ngay trước mặt sáu người chưa thành thánh, tự xưng là lão đại ca. Nhưng giờ đây, lão đại ca vẫn chưa thành đạo, những kẻ từng cùng nhau nghe giảng đạo tại Tử Tiêu Cung, ai nấy cũng đều danh tiếng lừng lẫy... ngoại trừ Hồng Vân.
Cho nên, Trấn Nguyên Tử đến giờ vẫn chưa giải được cái kết đa nghi trong lòng, hắn vẫn luôn muốn thành thánh, trong mơ cũng khao khát, không chỉ vì vị trí chí cao vô thượng của Thánh Nhân, mà còn vì muốn tranh một tiếng nói.
Thần tiên cũng là người, sinh linh nào mà chẳng ham muốn danh vọng? Chấp niệm duy nhất của Trấn Nguyên Tử trong lòng, chính là thành thánh! Đây cũng là chấp niệm duy nhất của hắn suốt vô vàn năm qua.
Và giờ đây, Thánh Nhân muốn giảng đạo thành thánh cho mình nghe, tâm trạng của Trấn Nguyên Tử như thế nào, tự nhiên không cần phải suy đoán, hắn muốn đi, mười vạn lần muốn đi! Không ai ngăn nổi khát khao ấy của hắn! Dù cho hắn biết rằng đi nghe một kẻ từng là hậu bối giảng đạo là một việc mất mặt cỡ nào, thì hắn vẫn muốn đi.
Không những muốn đi, hắn còn muốn mang theo môn nhân cùng đi! Thánh Nhân giảng đạo, hơn nữa lại giảng về Hỗn Nguyên Đạo quả, chuyện thế này mấy lượng kiếp còn chưa chắc đã xuất hiện một lần! Bỏ lỡ, chỉ sợ cả đời này chẳng còn cơ hội nữa! Hắn đã bỏ lỡ một lần, lần này không muốn lặp lại nữa!
Dù biết rõ, chuyện này cũng giống như điều Sở Hạo từng nói, rất có thể đây là một cái bẫy, nhắm vào Ngũ Trang Quan của mình, là một âm mưu. Thế nhưng, Trấn Nguyên Tử vẫn muốn đi! Hắn cầm lấy Nguyên Thủy Thiên Tôn Giản Thiếp, tay khẽ run rẩy, tiếng lòng hắn gần như không kìm chế nổi.
Trong lòng Quan Âm Bồ Tát đang cười thầm, vốn dĩ đã biết Trấn Nguyên Tử này cẩn thận đa nghi, còn có phòng bị đối với Tây Thiên. Cho nên, hai vị Thánh nhân Tây Thiên đã sớm, từ 500 năm trước, tính toán kỹ lưỡng thời gian, đến tìm Nguyên Thủy Thiên Tôn để xin Giản Thiếp này.
Điệu hổ ly sơn, cũng phải biết hổ thích ăn cái gì. Tây Thiên có thể quá rõ ràng, việc Nguyên Thủy Thiên Tôn giảng đạo có sức hút lớn đến nhường nào đối với Trấn Nguyên Tử. Thậm chí, nếu đổi thành bất kỳ thần tiên nào, cũng đều khó lòng kiềm chế, điều này quá rõ ràng.
Quan Âm Bồ Tát thấy Trấn Nguyên Tử nắm chặt thiệp mời, tại chỗ ngây người hồi lâu, chậm chạp không lên tiếng. Quan Âm Bồ Tát cung kính ôn nhu nói: "Trấn Nguyên Đại Tiên, lần này sư tôn giảng đạo, nhớ tình cũ, đặc biệt cho phép các đệ tử của ngài cùng lên nghe đạo."
"Thời gian nghe đạo, chỉ vài ngày mà thôi. À đúng rồi, chỉ sợ vài ngày tới, Đường Tam Tạng sư đồ bốn người sẽ đến, xin Đại Tiên hãy thực hiện lời hứa, tặng nhân sâm cho bọn họ."
"Nếu Trấn Nguyên Đại Tiên đã quyết định, liền cùng ta đi thôi."
Quan Âm Bồ Tát thúc giục, càng khiến Trấn Nguyên Tử thêm phần cảnh giác. Hắn không phải người ngốc, nhưng hắn cũng không phải Thánh Nhân.
Trấn Nguyên Tử nhớ kỹ từng lời Sở Hạo từng nói, thậm chí đã nghĩ đến việc Tây Thiên có thể sẽ ra tay với cây nhân sâm, dùng nó để áp chế mình. Nhưng chút nguy cơ ấy, so với cơ hội thành thánh, thì có đáng gì?
Việc Nguyên Thủy Thiên Tôn giảng về Hỗn Nguyên Đạo quả là không cần nghi ngờ, ông ta không đến mức lừa mình, chỉ là, vì sao lại vào đúng thời điểm này, quả thật đau cả đầu.
Nhất là việc sư đồ Đường Tăng sắp đến, bọn họ tuy có liên quan đến Tây Thiên, nhưng không thể đại diện cho Tây Thiên được. Điều đó càng khiến Trấn Nguyên Tử thêm bất an! Nếu bốn người đó gây ra tổn thương cho cây nhân sâm, biết tìm ai bồi thường? Tây Thiên chắc chắn sẽ phủi tay.
Quan Âm Bồ Tát thấy Trấn Nguyên Tử còn do dự, trong lòng cười nhạt, nhưng vẫn ôn tồn giải thích: "Trấn Nguyên Tử Đại Tiên sao lại xoắn xuýt như vậy?"
"Nếu Trấn Nguyên Tử Đại Tiên không muốn đi, ta cũng không dám miễn cưỡng."
"Chỉ là lần này sư tôn đặc biệt phân phó, việc giảng đạo này là do tính tới việc tam giới tương lai có đại kiếp nạn, e sợ cố nhân bị thương mà thôi."
Lời Quan Âm Bồ Tát nói, như có như không mang theo chút tin tức. Tam giới gặp đại kiếp nạn, lại còn liên quan đến bọn người mình nữa. Quả là buôn lo mà, nhưng quả thực đã đánh trúng vào nhược điểm của Trấn Nguyên Tử.
Trấn Nguyên Tử cũng biết rằng Tam Giới Lục Đạo tương lai tất có đại loạn. Dù là mâu thuẫn giữa Thiên Đình với Tây Thiên, hay là giữa thiên ngoại với tam giới, hoặc mâu thuẫn giữa Ma tộc với sinh linh… người phàm có thể không hay, nhưng Trấn Nguyên Tử thân là Chí Tôn đại năng lẽ nào không biết?
Người không thành thánh, chung quy chỉ là sâu kiến. Đại kiếp sắp đến, trừ Thánh Nhân, không ai có thể bảo toàn được mình. Nghĩ đến những người đã ngã xuống trong dòng sông thời gian, các chí cường giả tam giới, các Chí Tôn đại năng, Thái Nhất, Đế Tuấn, Hồng Vân, Côn Bằng... không phải Thánh Nhân, ai có thể vĩnh sinh?
Nhưng Trấn Nguyên Tử cũng nhận ra từ lời nói của Quan Âm Bồ Tát một điều, Tây Thiên thật sự muốn động thủ với mình! Gần như khẳng định, Tây Thiên muốn trộm nhà!
Nhưng bi kịch lớn nhất bây giờ là, Trấn Nguyên Tử biết rõ họ muốn trộm nhà mình, nhưng lại bất lực, hắn chỉ có thể mặc kệ cho Tây Thiên trộm nhà. Hắn nhất định phải có được cơ duyên này, không thể bỏ qua!
Chí Tôn đại năng thì đã sao? Không một ai thật sự siêu thoát, ngay cả Thánh Nhân cũng vậy. Trấn Nguyên Tử càng sống lâu thì lại càng sợ chết, càng sợ bị tính kế, càng sợ không thể thành thánh. Nhưng giờ đây, cả ba nỗi sợ lớn nhất đó đều ập đến cùng một lúc, hắn chẳng thể trốn thoát, chỉ đành nhắm mắt đưa chân, vội vã lựa một hướng dường như vẫn còn chút đường sống để thử một phen.
Trấn Nguyên Tử sống đã lâu, lại cẩn trọng, hỉ nộ không lộ, Quan Âm Bồ Tát rất khó quan sát được vẻ mặt hắn. Nhưng nàng đã sớm biết được đáp án, chỉ cần chờ đợi là được.
Quan Âm Bồ Tát thấy Trấn Nguyên Tử vẫn nắm chặt Giản Thiếp trong tay, chậm chạp không buông ra, coi như đã có được đáp án. "Đại Tiên, quyết định xong chưa?" Quan Âm Bồ Tát nhẹ nhàng hỏi.
Cuối cùng, Trấn Nguyên Tử vẫn không chống lại được sự cám dỗ. Hắn hít sâu một hơi, lại giả bộ không mảy may động tâm, chỉ thản nhiên nói: "Đã là cố nhân mời, thịnh tình không thể chối từ, ta liền dẫn chư đệ tử đi một chuyến vậy."
"Bất quá, phải đợi ta sắp xếp công việc ở Ngũ Trang Quan cái đã, không thể làm qua loa được."
Quan Âm Bồ Tát cười một tiếng: "Đại Tiên nói phải lắm."
Quả nhiên, mọi việc đều giống như hai người bọn họ đã đoán trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận