Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 1372 Tiên Quân kiếm chi sở hướng, chúng ta mệnh chỗ hướng

Chương 1372: Kiếm của Tiên Quân chỉ đâu, mạng chúng ta theo đó
Giờ phút này, Sở Hạo gõ cửa, mới bình thản bước vào từ cửa chính. Sở Hạo vừa nhìn, liền thấy ba đạo sĩ đang kinh hãi nhìn mình. Sở Hạo trong nháy mắt nhận ra chân thân của ba đạo sĩ này, là hổ, hươu và dê.
Lúc này, Tam Đại Tiên chấn động vô cùng mà nhìn Sở Hạo. Bọn chúng chưa từng thấy người nào đẹp trai như vậy. Dù chỉ đứng đó thôi cũng khiến Tam Đại Tiên cảm thấy tự ti mặc cảm.
Chuyện này vốn không thể xảy ra, dù sao ba người bọn họ đều là yêu quái, sao dung mạo của người thường có thể khiến bọn chúng rung động được? Nhưng người trước mặt này, mặt như ngọc, mày kiếm mắt sáng, nhan sắc của hắn vượt trội hơn cả loài người, khiến Tam Đại Tiên đều cảm thấy tự ti vô cùng.
Có được nhan sắc thế này, chắc chắn không phải người thường! Lúc này, vẻ mặt Tam Đại Tiên tràn đầy căng thẳng và cảnh giác.
"Ngươi... ngươi... ngươi là ai? Ngươi tới đây làm gì?!"
"Nếu ngươi muốn giúp, ba huynh đệ ta có thể cân nhắc giúp ngươi, còn nếu muốn gây chuyện thì ba huynh đệ ta không dễ bị trêu đâu!"
"Hai người các ngươi im miệng!" Hổ Lực Đại Tiên quát, ngăn Lộc Lực Đại Tiên và Dương Lực Đại Tiên lại.
Hổ Lực Đại Tiên run rẩy tiến lên mấy bước, cúi người thật sâu, làm ra vẻ hết sức thấp kém, cung kính nói: "Vị tiên gia, ba huynh đệ chúng ta chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lý, cũng chưa từng hại ai cả, xin tiên gia minh giám. Ngoài ra, tiên gia có gì sai bảo, ba huynh đệ ta tuyệt không từ chối!"
Hổ Lực Đại Tiên lại là người hiểu chuyện, hắn biết thực lực của người trước mắt đã vượt xa mình rất nhiều, cho nên có cảnh giác cũng vô ích. Sống ở nhân gian quanh năm, bọn chúng biết lúc này điều cần nhất là ngoan ngoãn nghe lời.
Nhưng Sở Hạo nhìn Tam Đại Tiên trước mắt lại cười nhạt: "Các ngươi không cần căng thẳng vậy, chẳng phải các ngươi muốn gặp ta sao? Bây giờ ta đã đứng trước mặt các ngươi rồi, lẽ nào các ngươi là Diệp Công thích rồng?"
Tam Đại Tiên ngây người ra, sửng sốt mất mười mấy giây. Hổ Lực Đại Tiên chợt nhớ lại câu nói của mình, thật muốn gặp hắn một lần? Hổ Lực Đại Tiên đột nhiên phản ứng, quỳ sụp xuống đất, dập đầu liên tục, kích động đến mức giọng cũng run rẩy: "Tiểu yêu Hổ Lực, bái kiến Câu Trần Đại Đế, ngục thần chấp pháp tam giới giá lâm, không kịp nghênh đón từ xa, xin Tiên Quân thứ tội!"
Một câu nói của Hổ Lực Đại Tiên khiến hai người sau lưng kinh hãi tột độ! Bọn chúng giờ mới hiểu ra, người đang đứng trước mặt lại là Câu Trần Đại Đế trong truyền thuyết, ngục thần chấp pháp tam giới, điện chủ chấp pháp đại điện, Sở Hạo Tiên Quân!
Lúc này, Lộc Lực Đại Tiên và Dương Lực Đại Tiên cũng vội vàng dập đầu, đầu va vào nền đất vang lên rầm rầm, giọng run rẩy: "Tiểu yêu không biết Tiên Quân giá lâm, vừa rồi mạo phạm Tiên Quân, tiểu yêu xin dùng cái chết tạ tội!"
"Nhị ca, là Tam đệ liên lụy ngươi, kiếp sau còn làm huynh đệ!"
"Ô ô ô, Tam đệ, đại ca, kiếp sau gặp lại!"
Tam Đại Tiên đã nghĩ đến việc phải tự sát như thế nào mới có thể tạ tội. Dù sao, theo bọn chúng nghĩ, ngay cả Tây Thiên đắc tội chấp pháp đại điện còn bị diệt một đại thế giới, hiện tại Tam Đại Tiên chúng chỉ là mấy tiểu yêu quái giả danh lừa bịp ở nhân gian, mạo phạm ngục thần Sở Hạo, chẳng phải là ngay cả luân hồi cũng đừng nghĩ đến sao?! Lúc này, Tam Đại Tiên khóc không thành tiếng, đã nghĩ đến việc kiếp sau phải sống ra sao.
Sở Hạo lại lộ vẻ xấu hổ: "Các ngươi bình tĩnh một chút, ta không có ý định giết các ngươi, chẳng phải các ngươi nói muốn gặp ta sao?"
Tam Đại Tiên run rẩy ôm chặt lấy nhau. Hổ Lực Đại Tiên đau khổ nói: "Chúng ta chỉ là lỡ lời thôi, vô ý làm Tiên Quân tức giận, xin tiên quân ngàn vạn lần tha cho hai đệ đệ ta."
Sở Hạo liếc mắt, khoát tay: "tha thứ cho các ngươi, không có tội."
Sở Hạo tự nhiên ngồi xuống ghế trong đạo quán, nhàn nhạt nhìn Tam Đại Tiên. Tam Đại Tiên thấy Sở Hạo không truy cứu, vội vàng tạ ơn, nhưng vẫn câu nệ đứng trước mặt Sở Hạo, cúi đầu không dám nói nửa lời.
Sở Hạo giật giật khóe miệng, nói: "Tùy tiện ngồi đi, coi như là nhà mình, đừng có câu nệ vậy."
Tam Đại Tiên lắc đầu như đánh trống bỏi, liên tục nói: "Không không không, chúng ta biết quy củ."
"Vâng, Tiên Quân ngài giá lâm nơi này, có gì muốn làm?"
"Chỉ cần là kiếm của Tiên Quân chỉ đâu, thì chính là mạng chúng ta theo đó!"
Tam Đại Tiên nói năng rất trôi chảy, quả là quá hiểu chuyện. Sở Hạo liếc nhìn, cũng không tiếp tục trấn an chúng. Sở Hạo nhìn tượng đá Tam Thanh trên Tam Thanh Quan, lại nhíu mày: "Tượng đá Tam Thanh này không có nguyện lực, rõ ràng các ngươi không phải người của Tam Thanh Môn, sao lại thờ Tam Thanh?... Ân? Sao các ngươi lại quỳ xuống vậy?"
Lúc này, Tam Đại Tiên khó khăn lắm mới lấy lại được can đảm, bị Sở Hạo hỏi một câu đã lại mất hết. Ba người quỳ xuống dập đầu liên tục, miệng chỉ tạ tội: "Là ba yêu quái chúng ta bôi nhọ Tam Thanh Thánh Nhân, chúng ta lập tức dùng cái chết tạ tội!"
"Tiên Quân, không cần ngài ra tay, chúng ta biết chấp pháp đại điện có tội giả mạo, chúng ta phạm tội không thể tha thứ, chúng ta biết phải chết như thế nào!"
"Ô ô ô, lại phải dùng cái chết tạ tội à... ô ô ô..."
Tam Đại Tiên đã chuẩn bị xuống địa ngục rồi, suy nghĩ phải làm thế nào mới có thể đầu thai. Sở Hạo sầm mặt lại: "Các ngươi không thể bình tĩnh một chút sao? Không ai nói muốn truy cứu tội giả mạo của các ngươi, mà nói các ngươi cũng đâu có tội, vô tội vô tội."
Tam Đại Tiên nằm sấp trên mặt đất, nhìn nhau, chỉ cảm thấy có chút khó hiểu. Cho nên, lại không bị chết để tạ tội sao? Yêu sinh thật vô thường! Sở Hạo bất đắc dĩ, lại trực tiếp hỏi: "Ta hỏi các ngươi, các ngươi vừa rồi nói Tây Thiên bức bách Xa Trì Quốc, rốt cuộc là chuyện như thế nào, kể chi tiết ra."
Tam Đại Tiên nhìn nhau, Hổ Lực Đại Tiên vội vàng đứng ra, cung kính nói: "Bẩm đại nhân, xin ngài tin chúng ta, chúng ta giả mạo đệ tử Tam Thanh là vì bất đắc dĩ, chính là để cứu quốc."
"Chuyện là thế này..." Dưới sự tóm tắt của Hổ Lực Đại Tiên, Sở Hạo mới biết rõ đầu đuôi câu chuyện.
Đây cũng là một chuyện ngoài ý muốn, hai mươi năm trước, nơi đây vẫn còn là vùng đất khô cằn, ôn dịch hoành hành. Xa Trì Quốc là một quốc gia ít ỏi không tín ngưỡng ở Tây Ngưu Hạ Châu, người dân từ trước đến nay không cầu thần phật, chỉ kính thương sinh. Ở Xa Trì Quốc, tất cả bách tính an cư lạc nghiệp, mưa thuận gió hòa, phật lực không liên quan đến quốc gia. Dù cho các quốc gia khác đến truyền giáo, họ cũng chỉ lo cho bản thân, không muốn bái phật. Xa Trì Quốc coi trọng con người, kiên trì phát triển nên rất tự tại.
Tam Đại Tiên cũng sống quanh Xa Trì Quốc, tuy tu vi không có gì tiến triển, nhưng cũng sống rất tự đắc. Thế nhưng, tất cả đã thay đổi.
Chỉ vì hai mươi năm trước, dân bị đại hạn, trời không đổ mưa, không một mầm non nào mọc, dù cho vua quan hay dân thường đều tắm rửa đốt hương, mọi nhà bái trời cầu mưa. Nhưng rõ ràng đây không phải là hạn hán đơn giản, đại hạn ở Xa Trì Quốc đã hai mươi năm không thay đổi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận