Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 1495 thả, nhưng chỉ thả một cái ngày làm việc, tan việc

"Số lượng ngươi cũng không dám ở trước mặt ta, Bạch Liên Đồng tử, mà giở trò lừa bịp!” Bạch Liên Đồng tử không hề nghi ngờ, cắt đứt dây thừng trên người Lục Nhĩ Mi Hầu, mới gật gật đầu, “Tốt, khỉ ta nhận được. Đồ vật trả lại các ngươi.” Bạch Liên Đồng tử sảng khoái ném đồ vật cho Sở Hạo. Sở Hạo dùng thần thức quét qua, ừm, tề chỉnh chỉnh, ngược lại là không giở trò lừa bịp. Lục Nhĩ Mi Hầu mừng rỡ quá đỗi, “Ta tự do rồi!” Nhưng mà, một giây sau, một cái bao tải đột ngột chụp vào thân Lục Nhĩ Mi Hầu! Sở Hạo trực tiếp dẫn theo Lục Nhĩ Mi Hầu, hướng Cửu Trọng Thiên lao ném một cái. Na Tra đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, phối hợp tiếp nhận Lục Nhĩ Mi Hầu, trực tiếp mang đến Cửu Trọng Thiên lao nhốt lại. Tự do được một giây, Lục Nhĩ Mi Hầu lại một lần nữa ngồi xổm trong đại lao. Sự tình biến chuyển quá nhanh, tất cả lực chú ý đều tập trung ở Lục Nhĩ Mi Hầu, Bạch Liên Đồng tử nhất thời phản ứng không kịp. Nhưng Đế Thính ở nơi xa, đang nói chuyện với Ngọc Đế, một mực không yên lòng về bên này, luôn quan sát mọi việc. Khi hắn nhìn thấy Sở Hạo đột nhiên dùng bao tải ném Lục Nhĩ Mi Hầu vào Cửu Trọng Thiên lao, Đế Thính liền không tiếp tục nói chuyện với Ngọc Đế nữa, bay thẳng đến trước Cửu Trọng Thiên lao, giận dữ hét: “Ngục thần Sở Hạo, ngươi không giữ chữ tín! Ngươi chơi xỏ lá!” Nhưng Sở Hạo lại hết sức bình tĩnh tự nhiên, “Cái gì gọi là chơi xỏ lá? Các ngươi đây là đang vu hãm ta!” Đế Thính lại tức hổn hển, “Đã nói xong giao tài nguyên, liền thả Lục Nhĩ Mi Hầu tự do một ngày, ngươi mẹ nó tại chỗ đổi ý, lại đem Lục Nhĩ Mi Hầu giam lại?!” Bạch Liên Đồng tử cũng nổi giận, chỉ vào Sở Hạo phẫn nộ quát: “Hôm nay ngươi nhất định phải cho ta một lời giải thích! Nếu không, ngươi sẽ biết tay!” Sở Hạo lại hết sức bình tĩnh, “Chư vị, các ngươi xem bây giờ là mấy giờ rồi?” “Mấy giờ?” “Giờ Dậu.” “Giờ Dậu thì sao?” “Tan việc rồi chứ sao!” Sở Hạo vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Ta đều theo quy củ thả người cho các ngươi, đã nói là thả một ngày, đương nhiên là ngày làm việc, ta thả Lục Nhĩ Mi Hầu, cho nên trước khi tan tầm thu hắn lại, chẳng phải là đã thả một ngày làm việc rồi sao?” “Thế nhưng cái đó chỉ có một giây!!! Sao ngươi không nói sớm!?” Đế Thính tức giận đến nghiến răng, hận không thể cắn được Sở Hạo. Sở Hạo lại nhún vai, liếc nhìn Bạch Liên Đồng tử, “Vấn đề này không thể trách ta, chẳng phải Bạch Liên Đồng tử luôn vênh mặt hất hàm sai khiến sao? Hắn cũng không hỏi là thả bao nhiêu? Nên ta mới nói đưa thẳng cho các ngươi chẳng phải không sao? Nhưng các ngươi cứ muốn kéo dài thời gian, còn muốn một tay giao tiền, một tay giao hàng, ta muốn giở trò quỷ các ngươi cũng không gặp được hắn.” Đế Thính ngạc nhiên, nhìn Bạch Liên Đồng tử, “Ngươi cái gì cũng không hiểu rõ, đã trực tiếp đưa đồ cho hắn?” Bạch Liên Đồng tử một mặt không vui, “Ý ngươi là gì? Bây giờ lại trách ta à? Nếu không phải ta thấy ngươi không có một chút kinh nghiệm giang hồ, ta mới lười rời núi giúp ngươi!” “Bây giờ ngược lại hay, ngươi lại trách ta?!” Đế Thính trừng lớn mắt, kinh ngạc chất vấn “Chẳng phải ta mới bảo ngươi chờ chút, chờ bên ta xong việc, lập tức sẽ đến ngay! Nếu ta ở đây, hắn muốn bắt về cũng không dễ thế đâu!” “Mẹ nó vì sao ngươi không nghe? Rốt cuộc ngươi đang nghĩ cái gì?” Đáp lại chất vấn giận dữ của Đế Thính, Bạch Liên Đồng tử chỉ nhẹ nhàng nói một câu, “Ta, Bạch Liên Đồng tử, cả đời làm việc, chưa từng phải giải thích với người khác.” Đế Thính một tiếng "oa" phun ra máu, bị Bạch Liên Đồng tử tức đến hộc máu! Đế Thính giận dữ chỉ vào Bạch Liên Đồng tử, ngón tay run rẩy, “Ngươi mẹ nó, ngươi mẹ nó còn nói Bạch Liên Đồng tử ngươi không phải kẻ lương thiện, một khi ngục thần Sở Hạo giở trò lừa bịp, ngươi có thể khiến hắn hối hận! Vậy bây giờ tranh thủ thời gian nghĩ ra chút thủ đoạn đối phó hắn đi!” Bạch Liên Đồng tử lại lấy ra hai sợi dây thừng, một sợi đưa cho Đế Thính, một sợi cầm trên tay. Đế Thính nghi hoặc, “Có ý gì? Ngươi muốn công khai bắt cóc ngục thần Sở Hạo à? Không nói đến việc cái thứ này có trói được Sở Hạo hay không, có Ngọc Đế đang nhìn, chúng ta tuyệt đối không mang đi được hắn.” Nhưng Bạch Liên Đồng tử lại lắc đầu, đem dây thừng thắt thành một vòng tròn, rồi luồn đầu vào, bình tĩnh nói: “Chúng ta cùng nhau treo cổ ngay trước Cửu Trọng Thiên lao của hắn.” Đế Thính lảo đảo, lại một ngụm máu tươi trào ra, quỳ rạp xuống đất, giống như kẻ điên. Bạch Liên Đồng tử vẫn không ngừng lải nhải “Chiêu này ta đã nghiên cứu rất lâu, hắn là ngục thần chấp pháp tam giới, làm công chức thần tiên, sợ nhất cái này. Để hắn, đường đường là ngục thần chấp pháp tam giới, bị đạo đức khiển trách, sống mãi trong thống khổ!” Nhưng Bạch Liên Đồng tử nhìn sang, đã thấy Đế Thính quỳ trên mặt đất, thống khổ đấm xuống sàn nhà, “Ta hận a, ta sao lại cảm thấy ngươi có thể giải quyết được Sở Hạo chứ?!” “Rốt cuộc ngươi lai lịch thế nào? Nội gián? Phản đồ? Hay là trung thần!” “Vì sao!? Vì sao Như Lai Phật tổ muốn hành hạ ta như thế, sao lại phái ngươi qua đây?!” Bạch Liên Đồng tử nhíu mày, cực kỳ bất mãn trách mắng “Quá đáng! Ta, đường đường là Bạch Liên Đồng tử, đến giúp cũng là giúp vì đạo nghĩa, ngươi nghĩ ta vì cái gì? Chẳng phải vì tương lai của Tây Thiên sao!” “Ngươi ngược lại hay, làm hỏng chuyện rồi lại đi trách ta!” “Hay là ngươi nên nghĩ xem làm sao về giải thích với Phật Tổ đi.” Đế Thính: Ta mẹ nó, ta...... Đế Thính tức đến suýt ngất! Hắn muốn chụp chết Bạch Liên Đồng tử này, nhưng nghĩ đến đối phương là Tiếp Dẫn đồng tử, không phải chuyện đùa, Địa Tạng Vương Bồ Tát mạnh hơn cũng chỉ là một chí cường giả, nhưng đối phương lại là Thánh Nhân đồng tử, phía sau còn có chỗ dựa là Thánh Nhân. Chờ chút, có lẽ, Phật Tổ phái hắn đến cũng là vì nguyên nhân này... Trong lồng ngực Đế Thính, nỗi oan ức dâng trào như sông, suýt khóc lên thành tiếng, bốp má ơi, ta, đường đường là Đế Thính, một sự tồn tại uy nghiêm, sao lại phải gặp một đồng đội thế này! Đế Thính đã mất hết sức lực, ngã xuống đất, như một cái xác chết, không nhúc nhích. Bạch Liên Đồng tử nhìn thấy bộ dạng của Đế Thính, chỉ nhíu mày, khinh bỉ nói: “Bất quá chỉ là một chút ngăn trở nho nhỏ thôi mà sao? Đường đường Đế Thính lại suy sụp tinh thần thế này, thật khó coi.” Đế Thính: “......” Có thể thấy lời mắng chửi người, giờ đây trên màn hình toàn là Đế Thính đang mắng. Mà giờ phút này, Sở Hạo không quan tâm hai tên dở hơi đang khóc lóc đại náo trước Cửu Trọng Thiên lao này nữa. Dù sao, đồ vật đã vào tay, với lại nơi này có Ngọc Đế đang nhìn, bọn họ không lật được sóng gió gì. Sở Hạo nhận 200.000 công đức từ hệ thống, còn có rất nhiều bảo vật mà Tây Thiên đưa, vui vẻ ha hả liền đến chấp pháp đại điện. Ừm, tối nay đi tìm Vương Mẫu một chuyến. Coi như sau giờ làm việc có một cuộc dạ hội với nữ cấp trên không thể không có. Thấy Sở Hạo vẫy tay rời đi, mà Ngọc Đế còn ở đằng xa nhàn nhã nhìn xem, Đế Thính trong nháy mắt mất hết sức phản kháng. “Thất bại...” Đế Thính mệt mỏi phun ra ba chữ này. Bạch Liên Đồng tử vẫn ở nguyên tại chỗ, thử dây thừng, “Đến đây đến đây, đưa đầu qua thử xem có vừa không?” Đế Thính: “......”
Bạn cần đăng nhập để bình luận