Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 852: heo 8 giới: Âu Lạp Âu Lạp! Trời heo lưu tinh quyền

Chương 852: h·e·o 8 giới: Âu Lạp Âu Lạp! Trời h·e·o lưu tinh quyền Giờ phút này, mắt Trư Bát Giới đỏ ngầu, gắt gao nhìn chằm chằm Văn Thù Bồ Tát đang lao tới, lộ ra nụ cười toe toét, “Vừa nãy sư phụ ta còn nhân từ, chứ ông đây sớm đã muốn tặng ngươi một bộ….” “Trư đột m·ã·n·h tiến!!!” Chỉ thấy thân thể to lớn của Trư Bát Giới lao thẳng về phía Phổ Hiền Bồ Tát và Văn Thù Bồ Tát đang đứng cạnh nhau.
Phổ Hiền Bồ Tát và Văn Thù Bồ Tát trong nhất thời không kịp né tránh, Văn Thù Bồ Tát thanh tỉnh chỉ có thể dùng toàn bộ tu vi của mình ra sức ngăn cản.
Nhưng mà, các nàng lại là xem thường Trư Bát Giới, Chiêu trư đột m·ã·n·h tiến này của Trư Bát Giới va vào người hai vị Bồ Tát, trong nháy mắt đẩy hai Bồ Tát khảm lên mặt đất!
Văn Thù Bồ Tát còn đỡ, thực lực tu vi của nàng vẫn trên Trư Bát Giới một chút nên còn có thể hơi chống cự, dù vậy thì màng bảo hộ p·h·áp lực cũng vỡ tan, ánh mắt kinh hãi.
Nàng không ngờ Trư Bát Giới lại mạnh đến thế, một lần xung kích suýt chút nữa p·h·á tan phòng ngự của nàng.
Dù sao Trư Bát Giới bây giờ tựa hồ cũng chỉ mới vừa tiến vào tu vi Đại La Kim Tiên mà thôi!
Văn Thù Bồ Tát thanh tỉnh còn cảm nhận được một đòn xung kích k·h·ủ·n·g b·ố như thế, đừng nói chi đến Phổ Hiền Bồ Tát đang bị ái dục hoàn toàn chi phối kia.
Nhục thân của Phổ Hiền Bồ Tát hứng chịu một kích trư đột m·ã·n·h tiến này của Trư Bát Giới, bị cắm sâu xuống đất đến mấy mét, làm nổ tung xung quanh thành một cái hố cực lớn!
Có thể nói toàn bộ phủ Giả đều nát đến không thể nát hơn được nữa!
Mà Phổ Hiền Bồ Tát thân là Đại La Kim Tiên, bản thân cũng có một tầng kim quang Đại La hộ thể nhàn nhạt, giống như một màng phòng hộ luôn bảo vệ trên người nàng.
Nhưng mà, Phổ Hiền Bồ Tát không hề có chút phòng bị nào, một kích va chạm này của Trư Bát Giới làm tầng màng kim quang Đại La mỏng manh đó vỡ tan trong nháy mắt, “Phụt!” Phổ Hiền Bồ Tát cũng trong nháy mắt phun ra m·á·u tươi, phát ra tiếng r·ê·n rỉ th·ố·n·g khổ.
Mà Trư Bát Giới không hề có chút tâm tình thương hoa tiếc ngọc nào, khi vừa mới dùng chiêu trư đột m·ã·n·h tiến cắm hai vị Bồ Tát xuống đất thì ngay lập tức lại lấn người tới!
“Thiên cân trụy!” Trư Bát Giới nhảy lên thật cao, thân thể khổng lồ hung hăng đ·ậ·p xuống phía hai Bồ Tát đang bị khảm dưới đất!
Văn Thù Bồ Tát thấy Trư Bát Giới ngày càng tới gần thì sợ đến mặt mày tái mét, “Cái này sao giống ngàn cân vậy!” “Trư Bát Giới, dừng tay, ta chính là Văn Thù Bồ Tát, ngươi dám làm tổn thương ta sao!” Ánh mắt Trư Bát Giới lạnh lẽo sắc bén, tràn ngập chiến ý, “Muốn h·ạ·i lão đại của ta, hai Bồ Tát các ngươi hiển nhiên đã bị A Tu La tộc dụ dỗ, tới cản trở Tây Du!” “Không cần nhiều lời, ăn mông của ông đây đi!” Phổ Hiền Bồ Tát thì sợ đến mặt cắt không còn giọt máu, Thân thể cao mười trượng, Chiến Thần dáng vẻ của Trư Bát Giới mà ngồi m·ô·n·g xuống như vậy thì hôm nay không Bồ Tát nào còn có thể s·ố·n·g sót!
Văn Thù Bồ Tát cắn răng, bộc phát toàn bộ tu vi, gắng gượng kéo Phổ Hiền Bồ Tát ra ngoài, né tránh một mông trí m·ạ·n·g này!
Nhưng mà, uy lực của cái mông này của Trư Bát Giới đâu chỉ có vậy?
Trong nháy mắt đẩy ra sóng xung kích, rơi trúng hai Bồ Tát, một lần nữa làm cả hai v·a c·hạ·m đến phun ra m·á·u tươi.
Đặc biệt là Phổ Hiền Bồ Tát, mất lý trí nàng chỉ có thể bị động chịu đòn, thậm chí không hề thi triển ra bất cứ phương thức phòng ngự nào.
Trư Bát Giới vẫn không cảm thấy đủ, đột nhiên lách mình đến bên Phổ Hiền Bồ Tát, Ánh mắt đỏ tươi của Trư Bát Giới đã hoàn toàn khóa chặt Phổ Hiền Bồ Tát, lúc hai người còn chưa kịp đứng vững thì Trư Bát Giới đã oanh ra một quyền!
“Một chiêu này, hữu nghị p·h·á Nhan Quyền phiên bản cường hóa!” Văn Thù Bồ Tát muốn chăm sóc Phổ Hiền Bồ Tát đang mất trí, căn bản không có cách nào hoàn thủ, thậm chí ngay cả chạy tr·ố·n cũng không kịp.
Mà giờ phút này hữu nghị p·h·á Nhan Quyền của Trư Bát Giới đã đánh tới vô cùng t·à·n bạo, Văn Thù Bồ Tát giận dữ hét lớn: “Trư Bát Giới ngươi điên rồi sao?! Chúng ta là Bồ Tát Tây Thiên, chúng ta không nhận dụ dỗ của A Tu La, là Như Lai phật tổ….” Ầm ầm!
Trư Bát Giới căn bản không thèm nghe giải thích!
Một quyền này, một lần nữa đánh hai Bồ Tát vừa gắng gượng bò ra bị khảm xuống đất.
Văn Thù Bồ Tát giãy dụa, còn muốn nói mình là do Như Lai phật tổ phái xuống để thử lòng thiền tâm của mọi người, Nhưng Trư Bát Giới căn bản không nghe giải thích, Trư Bát Giới trực tiếp xông qua, điên cuồng đấm đá hai vị Bồ Tát ở trong hố!
Nắm đấm của con h·e·o thần mười trượng như từng viên thiên thạch giáng xuống, điên cuồng vô tận oanh kích Văn Thù và Phổ Hiền!
Khí thế k·h·ủ·n·g b·ố đẩy kim sơn đổ ngọc trụ kia khiến tất cả mọi người ở đây đều kinh hãi!
Quan Âm Bồ Tát trợn tròn mắt, nuốt nước miếng, “Sao có thể như vậy! Sao Trư Bát Giới bỗng nhiên trở nên lợi hại đến thế?!” “Mau dừng tay, đó là Phổ Hiền Bồ Tát và Văn Thù Bồ Tát đấy!” Quan Âm Bồ Tát đang định lao đến ngăn cản thì thấy Sở Hạo bỗng nhiên chậm rãi bước tới trước mặt mình, “Tiểu quan âm, sổ sách của chúng ta, còn chưa tính đâu.” “Tính toán ta? Ta cũng không làm khó ngươi, đi mang lời nhắn cho chư Phật……” Ánh mắt Sở Hạo lạnh như băng, chậm rãi tiến về phía Quan Âm Bồ Tát.
Quan Âm Bồ Tát nuốt nước bọt, hốt hoảng lấy ra Ngọc Tịnh Bình và nhành dương liễu, “Ngươi ngươi ngươi, ngươi không được qua đây a!” Sở Hạo hừ lạnh một tiếng, tiện tay bắn ra một đạo công kích, Tuy chỉ là công kích tiện tay nhưng bây giờ tu vi của Sở Hạo đã nghiền ép Quan Âm Bồ Tát, vừa ra tay đã dễ dàng đánh bại đối phương không chút hồi hộp nào, Quan Âm Bồ Tát trực tiếp mất đi sức phản kháng, ngã xuống đất, bất lực nhìn Sở Hạo.
Lúc này Quan Âm Bồ Tát đã hoàn toàn mất đi sức phản kháng, mà Sở Hạo thì lạnh lùng bước tới chỗ Quan Âm Bồ Tát đang không chút lực phản kháng nào.
Quan Âm Bồ Tát mặt đầy khuất nhục, mặt đỏ bừng giận dữ mắng Sở Hạo, “Ngươi cái tên đăng đồ lãng t·ử, nếu ngươi dám đ·ộ·n·g· t·h·ủ với ta, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!” “Khinh nhờn Bồ Tát, ngươi sẽ phải xuống Địa Ngục!” “Tây Thiên sẽ không bỏ qua cho ngươi, ta là Quan Âm Bồ Tát, là đại sĩ vô thượng băng thanh ngọc khiết cứu khổ cứu nạn, không cho phép ngươi chạm vào ta!” “A a a!!!” Giờ phút này Sở Hạo đã đi tới trước mặt Quan Âm Bồ Tát, cúi người xuống, Trong mắt Quan Âm Bồ Tát hiện lên vẻ khuất nhục khó có thể che giấu, nàng quay đầu đi chỗ khác, trong miệng thì đủ loại nhục mạ, nhưng không hề có ý tứ đứng dậy phản kháng.
Nàng cũng không biết Sở Hạo lại thích chơi kiểu này, chẳng lẽ đường hoang vu này mà ép buộc thì Sở Hạo lại càng có hứng thú hơn sao?
Đáng ghét, ta mới không cố ý nhớ mấy yếu tố này đâu!
Nhưng mà Sở Hạo vừa cúi người xuống thì đã vớ lấy Ngọc Tịnh Bình và nhành dương liễu rơi bên cạnh, Sở Hạo còn mặt khinh bỉ nhìn Quan Âm Bồ Tát, “Chỉ có mình ngươi là giỏi ba hoa….” “Trong đầu không có tí ý nghĩ của người bình thường sao?” “Hai thứ này ta nhận, coi như là ngươi xin lỗi.” “Bây giờ ngươi có thể cho gia bò dậy, nói cho ba nghìn Phật Đà, tới nhặt x·á·c cho Văn Thù và Phổ Hiền đi.” Quan Âm Bồ Tát bị ánh mắt khinh bỉ lạnh lẽo của Sở Hạo nhìn đến mặt đỏ bừng, Nàng vội tránh khỏi k·h·ố·n·g c·h·ế của Sở Hạo, trong nháy mắt lách mình đến chỗ xa, trừng mắt nhìn Sở Hạo, “Ngươi cái tên đăng đồ lãng t·ử, ngươi chờ đó, Chư Thiên Phật Đà nhất định sẽ t·r·ừ·n·g t·r·ị lũ phản nghịch Tây Thiên nghiệt chướng các ngươi!” Sau đó Quan Âm Bồ Tát liền nhanh chóng bay m·ấ·t, nàng nhất định phải đi nói cho Như Lai phật tổ, tứ thánh thử lòng thiền mà lại thành đánh nhau!
Sở Hạo vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn Quan Âm Bồ Tát bay đi, Rõ ràng có sức mạnh ghê gớm như vậy mà vừa rồi lại làm ra cái vẻ muốn c·h·ế·t không s·ố·n·g vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận