Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 538: không có các ngươi bỏ ra, nào có ta Sở Hạo hôm nay

Chương 538: Không có các ngươi bỏ ra, làm sao có ta Sở Hạo hôm nay Khi Sở Hạo xuất hiện, trên mặt Quan Âm Bồ tát thoáng hiện vẻ âm trầm. "Ngục thần Sở Hạo, ngươi hẳn phải biết ta đến đây làm gì!" "Nhanh chóng giao Tôn Ngộ Không ra đây, bằng không, ngươi biết Tây Thiên cường đại!" Quan Âm Bồ Tát ánh mắt lạnh lùng, từ trên cao nhìn xuống Sở Hạo. Nhưng Sở Hạo cười nhạt một tiếng, "Quan Âm đại sĩ đúng là quý nhân hay quên, Tây Thiên cường đại? Có cần ta nhắc nhở ngươi chút không?" "Ngươi nhìn bên kia kìa." Sở Hạo chỉ về phía công trường ở đằng xa. Quan Âm Bồ Tát nhìn sang, mắt trợn to, tức giận đến mặt mày tái mét! Chỉ thấy bên cạnh Cửu Trùng Thiên Lao, có một đại công trường chấp pháp điện lớn như vậy, vô số công nhân mình trần đang hăng say làm việc. Nhìn kỹ, những người mặt hướng đất vàng lưng hướng lên trời kia, lại chính là đám phật binh mà Tây Thiên đã đưa tới trước đây. Còn có những vật liệu xây dựng quen thuộc, linh nguyên mã não, kỳ trân dị bảo, gạch lương, xà nhà,... đều là của Tây Thiên! Quan Âm Bồ Tát dù đã nghe qua chuyện này, tức điên một lần rồi, nhưng tận mắt chứng kiến thì càng khiến huyết khí trong người bà điên đảo! "Đáng chết, ngục thần chấp pháp Tam Giới, ngươi khinh người quá đáng!" Quan Âm Bồ Tát tức giận đến mặt đỏ bừng, run rẩy chỉ vào Sở Hạo. Dù nhìn thấy đồ vật nhà mình ở ngay trước mắt, Quan Âm Bồ Tát vẫn không dám nhúng tay vào. Bởi vì, nàng vĩnh viễn không quên được sức áp chế cường đại mà Sở Hạo gây ra cho mình. Nếu Sở Hạo muốn, hắn có thể đè Quan Âm Bồ Tát xuống đất chà đạp bất cứ lúc nào. Sở Hạo hờ hững nhìn Quan Âm Bồ Tát, "Bây giờ ngươi biết vị thế của Tây Thiên trong lòng ta chưa?" "Dù sao ta vẫn rất cảm ơn các ngươi, đợi khi về, nhất định ta sẽ hướng 3000 chư phật bày tỏ lòng cảm kích." "Thật không có các ngươi bỏ ra, làm sao có ta Sở Hạo hôm nay." Quan Âm Bồ Tát tức giận đến run người, "Khinh người quá đáng, khinh người quá đáng!" Các tướng sĩ của Cửu Trùng Thiên Lao trên mặt lộ vẻ khoái chí. Trở về rồi cũng trở về. Chỉ cần có lão đại ở đây, mặt bài của chấp pháp giả Tam Giới có giá trị ngay! Quan Âm Bồ Tát thở hổn hển, lạnh lùng nói: "Ta không muốn nói nhảm với ngươi nhiều lời, ta phụng pháp chỉ Như Lai, mau giao Tôn Ngộ Không ra đây!" "Nếu không, dám cản trở Tây Du, nhất định sẽ khiến ngươi chịu ngàn tai vạn kiếp!" Sở Hạo cười ha ha, chỉ nhàn nhạt nhìn Quan Âm Bồ Tát, "Hất mông nhìn người, có mắt không tròng!" Mặt Quan Âm Bồ Tát trong nháy mắt biến sắc, tức đến mặt mày xanh lét, giậm chân giận dữ quát: "Ngục thần đáng chết, sao ngươi lại thô lỗ như vậy! Rốt cuộc ngươi muốn thế nào!" "Phật Tổ đã nói, nếu ngươi chịu giao Tôn Ngộ Không ra, Tây Thiên sẽ xóa bỏ tội làm mất đồ đạc." "Phật ta đại ân, ta khuyên ngươi thấy tốt thì nên lấy! Nếu không, ngươi hãy chuẩn bị nhận sự trả thù vô tận của Tây Thiên đi!" Quan Âm Bồ Tát rõ ràng đã tức đến mức mất kiên nhẫn. Sở Hạo "Ồ" một tiếng, không do dự quay người đi, "Nói đến đây thôi, ta bị Tây Thiên trả thù cũng đâu phải một lần hai lần, sau này trả thù nhớ chuẩn bị nhiều chút đồ." "Nếu không, ta sợ các ngươi không đủ để bồi thường." Sở Hạo quay người muốn đi, tất cả chấp pháp giả đều quay người rời đi. Trước mặt Sở Hạo, Quan Âm hung hăng càn quấy cũng không thể làm gì. Thấy đám người sắp đi mất, Quan Âm Bồ Tát tức đến thở không ra hơi, "Dừng lại!" Sở Hạo không dừng chân, vẫn tiếp tục bước đi. Quan Âm Bồ Tát tức đến run rẩy, phẫn nộ quát: "Dừng lại, rốt cuộc ngươi muốn gì! Mở điều kiện đi!" Lúc này Sở Hạo mới dừng lại, trên mặt lộ vẻ trêu tức, nhìn Quan Âm Bồ Tát, "Sớm vậy thì tốt rồi, sao lại thích tìm việc để chịu khổ thế?" "Ta có thể thả Tôn Ngộ Không, để Tây Du tiếp tục...." Mặt Quan Âm Bồ Tát lộ vẻ vui mừng. Nhưng giây sau, Sở Hạo lại nói: "Bất quá, ngươi phải bỏ ra chút ít đại giới, rất đơn giản thôi, chỉ cần để mọi người Cửu Trùng Thiên Lao xem các ngươi nhảy một bài là được rồi." "Ừm, ta có thể hữu nghị cung cấp trang phục và vũ đạo cho các ngươi đấy." Quan Âm Bồ Tát giận không gì sánh bằng, mặt đầy vẻ phát điên, "Lớn mật, hỗn trướng, dám khinh bạc ta như vậy, ngươi đồ điêu ngoa càn rỡ, thật là lưu manh!" "Ta chưa từng thấy ai biến thái như ngươi!" Trong đầu Quan Âm Bồ Tát thoáng hiện chuyện bị ép nhảy cực lạc tịnh thổ ở Địa Phủ năm xưa, giận dữ tột độ. Đó là vết nhơ lớn nhất trong đời nàng. Nhất là việc 3000 chư phật thông qua thần thông theo dõi nàng, mối thù này nàng nhớ mãi không quên! Nhưng hiện tại, Sở Hạo lại đưa ra yêu cầu quá đáng hơn! Lại muốn nàng múa trước mặt thiên đình, trước mặt Cửu Trùng Thiên Lao?! Sĩ Khả Nhẫn, thục bất khả nhẫn! "Ngươi đừng hòng!" Quan Âm Bồ Tát giận dữ nói. Lúc này Quan Âm Bồ Tát tựa như một thiếu phụ nhà lành bị ác bá chèn ép, vẻ mặt không gì có thể lay chuyển được. Sở Hạo nhún vai, "Ngươi cho rằng ta thèm xem ngươi chắc?" "Chẳng phải là vì may mắn thôi sao, điện chấp pháp của ta sắp xây xong, Cửu Trùng Thiên Lao cũng cần có tiết mục cuối năm." "Ngươi đã đưa mình tới cửa, vậy ngươi nghĩ ta có thể bỏ qua ngươi sao?" "Nhảy múa xong, con khỉ ta thả đi, chỉ đơn giản vậy thôi, không còn gì để bàn." Hành vi ác bá, tuyệt đối hành vi ác bá! Nếu đặt ở nhân gian, thì chính là cảnh nam nhi ức hiếp nữ tử. Nhưng ở đây, đây lại là hành động mở rộng chính nghĩa. Đương nhiên, còn mang ý nghĩa giáo dục. Quan Âm Bồ Tát đứng im tại chỗ, vẻ tức giận hiện rõ trên mặt. Sở Hạo xem xét, lại quay người đi, "Không muốn thì thôi, ta không ép người khác." Thấy Sở Hạo lại quay người rời đi, Quan Âm Bồ Tát tức đến run người. Nàng cắn răng, giận dữ giậm chân, "Ta đáp ứng ngươi!" "Nhưng chỉ một đoạn này thôi, không có lần nào khác!" Sở Hạo nhíu mày, luôn cảm thấy chuyện thuận lợi đến không bình thường. Không có đạo lý mà, theo lý thuyết, ít nhất Quan Âm Bồ Tát cũng phải giãy dụa một chút chứ? Sao lại dễ dàng đáp ứng như vậy? Sở Hạo vốn định lùi một bước nữa, nhưng bây giờ xem ra, Quan Âm đầu hàng hơi bất ngờ. Bất quá cũng bình thường thôi, Tây Du đã chậm trễ mấy ngày, không nhường bước để sự tình đi đúng quỹ đạo, e rằng mọi chuyện sẽ lệch hướng mất. Xem ra Tây Thiên đã sốt ruột. Chẳng trách Như Lai phật tổ lại phái Quan Âm Bồ Tát tới, biết rõ nàng ở trước mặt Sở Hạo không thể chiếm tiện nghi, phái đến có vẻ như đã yếu thế rồi. Thêm một câu cái gọi là đặc xá tội làm mất đồ, rõ ràng là Như Lai phật tổ đã nhận thua rồi. Còn Quan Âm Bồ Tát chính là vật hy sinh mà Như Lai phái tới. Sở Hạo thở dài, ai chẳng phải chịu sự đè ép của xã hội chứ? Chỉ có ta là người đè ép xã hội thôi. "Cầm lấy!" Sở Hạo tiện tay ném chiếc kim cô bổng đến trước mặt Quan Âm Bồ Tát. Quan Âm Bồ Tát xem xét, kinh hoàng nói: "Cái này quá lớn đi! Sẽ có chuyện đấy!" Sở Hạo trợn mắt, "hả?!" Ngọa tào, tại sao ta cảm giác nàng đang nghĩ tới những chuyện không đứng đắn thế này! Để tránh bị hiểu lầm là lão sắc phê, Sở Hạo vội vàng giải thích: "Đó là đạo cụ múa của ngươi, không phải...... không phải như ngươi nghĩ!" Quan Âm thở phào nhẹ nhõm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận