Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 1567 cái gì b động tĩnh? Ai đang cười trộm?

Chương 1567, cái gì thế này? Ai đang cười trộm vậy?
Cô Dương hiện tại đang xoắn xuýt, đến tột cùng là muốn vì huynh đệ mình mà đi bán tài sản Ma tộc, hay là phải thành toàn cho sự hy sinh của huynh đệ, nghĩ cho tương lai của Ma tộc? Dù chọn thế nào, Cô Dương cũng sẽ là tội nhân. Phụ lòng tín nhiệm của Ma tộc, hay là phụ lòng huynh đệ?
Giờ phút này, phía sau Cô Dương, rất nhiều Ma tộc đã bị bóng ma tinh thần làm cảm động, bọn họ ở phía sau Cô Dương, lớn tiếng đề nghị:
“Đại nguyên soái, trước ngươi chẳng phải đã nói sao? Không thể để cho những người chịu gian khổ phải chết trong gió tuyết chứ!” “Đúng vậy, Cô Dương đại nguyên soái, bóng ma ma huynh đệ vì Ma tộc chúng ta đã bỏ ra rất nhiều, hắn chịu nhục nhã, mai danh ẩn tích, hiện tại Ma tộc chúng ta trở về, chẳng lẽ không thể cứu anh hùng sao?!” “Đất đai Ma tộc ta rộng lớn, để cho chấp pháp đại điện lấy đi một chút đồ vật cũng không sao, nhưng Ma tộc ta không thể thiếu bóng ma ma huynh đệ được, tựa như Tây Thiên không thể không có thế giới cực lạc vậy!” “Đồ vật không có thì có thể kiếm lại, lại chế tạo, nhưng nếu không có bóng ma ma huynh đệ, lòng của chúng ta sẽ nguội lạnh!” “Cô Dương đại nguyên soái, chúng ta thỉnh nguyện, cứu bóng ma ma huynh đệ!” “Cứu bóng ma ma huynh đệ!” “……” Giờ phút này, đông đảo Ma tộc đồng loạt hô lớn, quả nhiên là một tập thể đoàn kết, thân mật, thiện lương mỹ hảo a. Cô Dương nhìn đám Ma tộc vậy mà đoàn kết như thế, đây là do âm ảnh ma huynh đệ tạo nên tiếng vang, không khỏi cảm động nói:
“Các huynh đệ, các ngươi có thể nghĩ như vậy, ta cảm thấy sâu sắc an ủi, không ngờ các ngươi cũng rốt cục có được tín ngưỡng, có được tín niệm a!” Các Ma tộc mặt mày kiên định, đúng vậy, bọn họ đã thức tỉnh, họ không còn là đám Ma tộc ngơ ngơ ngác ngác, cả ngày chém chém giết giết, bọn họ cũng là những chiến sĩ Ma tộc có tín ngưỡng, có tình cảm!
Ngay lúc này, một âm thanh kỳ quái vang lên.
“Phốc phốc……” Cái gì thế này?
Mọi người Ma tộc nhìn sang, đã thấy Sở Hạo đang quay lưng về phía bọn họ, toàn thân run rẩy, trong tay Thí Thần Thương vẫn đang chống đỡ trên thân thể của bóng ma.
Biểu lộ của Sở Hạo, không ai biết được.
Nhưng mọi người Ma tộc biết, tên ti tiện này, chắc chắn là bị ý chí đoàn kết và tín niệm anh hùng của Ma tộc bọn họ làm cho chấn nhiếp!
Không sai, tên ti tiện thiếu niên, cuối cùng phải thần phục trước sự đoàn kết của Ma tộc!
Giờ phút này, đối diện với tiếng hô lớn của các cường giả Ma tộc, vẻ mặt Cô Dương tràn đầy kiên định.
Hắn đã hạ quyết tâm, dùng tính mạng của mình để đổi lấy tính mạng của bóng ma ma huynh đệ!
Ta có thể chết, nhưng bóng ma ma huynh đệ không thể chết!
Cô Dương đối mặt với Sở Hạo, một thân chính khí, nghĩa chính từ nghiêm lớn tiếng nói:
“Ngục thần Sở Hạo, uy hiếp một anh hùng thì có gì tài ba! Ngươi thả hắn ra, để ta làm con tin!” “Ta, Cô Dương, dù sao cũng là đường đường tiên phong Đại nguyên soái, ngươi bắt ta làm con tin, dù sao cũng tốt hơn cầm một tên tiểu tốt vô danh chứ? Thả hắn ra!” Cô Dương mang một vẻ Hạo Nhiên Chính Khí, đến mức Sở Hạo suýt chút nữa cho rằng mình là một tên đại ác nhân tà ác.
Nhưng mà, đối mặt với đề nghị của Cô Dương, Sở Hạo lại thờ ơ:
“Cô Dương, đừng cho là ta không biết ngươi đang nghĩ gì? Có phải ngươi không muốn đưa tiền không?” “Nói thật, mạng của ngươi không đáng tiền, nếu ngươi lỡ vào tay ta, tự bạo thì sao? Ngươi là một người trung thành sáng suốt, phục hưng Ma tộc, ta không cầm được ngươi đâu.” “Ta không nói nhảm với ngươi, có cho hay không, chỉ một câu.” Thanh âm Sở Hạo lạnh nhạt, khiến Cô Dương như rơi vào hầm băng: sao hắn biết ta đang nghĩ gì?
Lúc đầu Cô Dương lựa chọn hy sinh bản thân, dù sao sẽ có người Ma tộc sau này kế tiếp nhau bổ sung vào, tương lai của Ma tộc vẫn không bị hạn chế.
Còn nếu có thể dùng việc này để cứu bóng ma ma huynh đệ, thì vừa không phụ lòng Ma tộc, lại vừa không phụ lòng huynh đệ của mình, chỉ cần bản thân hy sinh thôi.
Nhưng mà Cô Dương khi nào lại để an nguy của bản thân vào trong mắt chứ, trong mắt hắn chỉ có tương lai của Ma tộc, và tính mạng huynh đệ của mình!
Bị Sở Hạo nói toạc tâm tư, vẻ mặt Cô Dương tràn đầy căm hận, đối với Sở Hạo nghiến răng nghiến lợi giận mắng:
“Ngục thần Sở Hạo, ngươi mới là Ác Ma tàn nhẫn nhất, tà ác nhất thế giới!” Sở Hạo mỉm cười: “Xem ra ngươi đã quyết định, tiểu Na Tra, đi thu tiền đi.” Cô Dương bị nắm chặt, nhưng lúc này Cô Dương chỉ có thể ngậm ngùi, ngửa mặt lên trời hô:
“Người đâu, đưa đồ cho hắn!” “Tất cả tội lỗi, ta sẽ giải thích với hoàng thất, ta sẽ dùng tính mạng mình, đền bù tất cả sai lầm này!” “Chỉ cần huynh đệ có thể bình an trở về là tốt rồi…” Bóng ma ma rưng rưng hô lớn:
“Cô Dương, ngươi đừng làm chuyện điên rồ nữa! Ta chết thì có gì đáng tiếc, nhưng mà nguyện không tuân a!” “Đây là át chủ bài phục hưng Ma tộc của chúng ta đó, không thể cho hắn, không thể cho cái tên… mang ác nhân này!” “Miệng ngươi cứ gọi ta là huynh đệ, lẽ nào ngươi không cân nhắc đến cảm thụ của ta sao? Nếu ta dùng bảo khố của Ma tộc để đổi lấy sự sống, ngươi bảo ta sau này làm sao đối diện với Ma tộc nữa!” Sở Hạo một chân dẫm lên bóng ma ma, gầm thét:
“Im miệng, cái thứ đầy khí khái anh hùng!” Cô Dương thấy vậy, càng thêm than thở khóc lóc, ngũ quan đều vặn cả vào nhau:
“Ô ô ô ô, huynh đệ, đều là tại ta không tốt, đều là lỗi của ta, nếu ta sớm một chút tìm được ngươi, cũng không đến nỗi để ngươi lâm vào tình cảnh như vậy.” “Đây hết thảy đều là do ta lựa chọn, cho dù mang thêm nhiều tai tiếng, đều do ta gánh chịu! Cho dù điện hạ La Nại trách tội xuống, ta cũng sẽ dùng tính mạng của ta để đảm bảo!” “Đều là ta làm sai, là ta hại ngươi! Ô ô ô ô, oa oa oa oa……” “Phốc phốc……” Cái gì thế này?!
Sở Hạo đầu hung hăng quay sang chỗ khác, thân thể run rẩy, một hồi lâu sau Sở Hạo mới bình tĩnh xoay đầu lại:
“Đặc sắc, thật sự quá đặc sắc, không ngờ Ma tộc lại có những người trọng tình trọng nghĩa như vậy, Cô Dương, ngươi làm ta… Phốc phốc… Khụ khụ, ngươi làm ta cảm động lắm, ta quyết định sẽ để lại cho các ngươi một chút quỹ đầu tư khởi nghiệp.” “Tiểu Na Tra, đồ mang tới chưa?” Na Tra bên kia đã kiểm kê xong bảo khố Ma tộc lần này mang đến, mắt Na Tra đang phát sáng:
“Lão đại, lấy được rồi lấy được rồi, đều lấy được hết rồi!” “Giống như trước ngươi đã nói, Ma tộc giàu thật đấy! Mấy trăm ngàn kiện pháp khí lận! Đây đều là những bảo vật được luyện từ vật liệu của Ma tộc, so với trước đều mạnh hơn, lần này chấp pháp đại điện mỗi người một kiện!” Sở Hạo sờ cằm, vừa rồi ban đầu muốn hào phóng nói cho Ma tộc giữ lại một nửa, ừm… thôi đi, nhưng ta không ngờ.
Không đúng, mình bị thiệt rồi a!
Vừa rồi mình chỉ muốn 200.000 kiện, thế nhưng mà bọn họ có mấy trăm ngàn kiện a!
Sở Hạo lớn tiếng nói:
“Tiểu Na Tra, trên người ngươi còn đan dược gì không? Cho bọn họ giữ lại mười mấy viên đan dược trị táo bón, rồi đổi thêm 100.000 kiện nữa!” Cô Dương nghe xong, tức giận đến gân xanh nổi lên, trừng mắt:
“Cẩu tặc!!! Ngươi chẳng phải nói muốn chừa cho chúng ta chút vốn sao? Ngươi bây giờ còn muốn tại chỗ tăng giá hả?!!” Sở Hạo im lặng, dường như có chút đuối lý.
Bóng ma ma dưới chân Sở Hạo bỗng nhiên rên rỉ:
“Sĩ khả nhẫn thục bất khả nhẫn a! Giết ta đi, mau giết ta đi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận