Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 650: nhà từ bỏ, cho các ngươi ở, bái bai ngài bên trong

Quan Âm Bồ Tát bất đắc dĩ, chỉ có thể để mặc đội Tây Du nhanh chóng đi tới nơi này. Dù sao, Ô Sào thiền sư thật không có, vậy Phù Đồ Sơn giữ lại đồ đạc làm gì? Quan Âm Bồ Tát chủ yếu là cảm thấy không thể nào, vài ngày trước qua đây xem Ô Sào thiền sư còn nhảy nhót tưng bừng, sao mấy ngày không gặp, trực tiếp bị người giơ lên rồi? Quan Âm Bồ Tát nghi ngờ là Sở Hạo làm, nhưng cũng không có chứng cứ, cũng cảm thấy không thực tế. Sở Hạo cũng không quản Quan Âm Bồ Tát nghi hoặc. Sở Hạo vì có thể tăng tốc tiến trình, tự mình dẫn đội, tốc độ và hiệu suất tuyệt đối là chuẩn mực! Hôm đó đang đi đường, bỗng nhiên trời tối, lại thấy bên đường núi có một thôn xóm. Đường Tam Tạng phi ngựa một ngày, hoa cả mắt chóng mặt, vừa nôn vừa nói: "Tiên Quân, người xem, hôm nay mặt trời lặn núi Tây giấu gương, mặt trăng lên biển Đông hiện bánh xe. May mà bên đường có nhà dân, chúng ta vào ngủ nhờ một đêm, ngày mai lại đi." Bát Giới liếm liếm môi, nói "Đúng đấy, lão Trư ta cũng có chút đói bụng, đến nhà người ta hóa ít đồ ăn chay, có sức lực, dễ dàng khuân hành lý." "Đi!" Sở Hạo vung tay lên, một đám người nghênh ngang, như là vào thôn cướp bóc phạm tội vậy. Trư Bát Giới dáng người đã khôi phục vẻ mập mạp, thả người nhảy lên, bụng ở giữa không trung lắc lư. Đường Tam Tạng gánh đồ, vội vàng đi theo tới. Đám người dừng trước cổng nhà người ta, Tam Tạng xuống ngựa, Hành Giả nhận dây cương, Bát Giới cất hành lý, đều đứng dưới bóng cây xanh râm mát. Tam Tạng chống vòng tích trượng, mặc trên người chiếc Cẩm Lan cà sa lộng lẫy không gì sánh được, tiến lên trước cửa. Chỉ thấy một ông lão, nghiêng người dựa trên giường trúc, miệng lẩm bẩm niệm phật. Ông lão kia liếc nhìn Đường Tam Tạng, mắt trừng lớn, mặt đầy dấu chấm hỏi, sao tới nhanh vậy?! Hắn kỳ thực chính là Già Lam một trong, được giao nhiệm vụ, sớm một bước tới giả trang dân làng. Nhưng đã nói là ít nhất mấy ngày sau mới tới cơ mà, lúc này mới vừa ngả lưng xuống, sao đã bay đến rồi?! Chơi ta à? Đường Tam Tạng là người giảng đạo lý, thấy ông lão không dám nói lớn tiếng, từ từ cất tiếng gọi: "Thí chủ, cho hỏi." Ông lão kia trở mình một cái nhảy bật lên, vội vàng chỉnh vạt áo, đi ra ngoài đáp lễ nói: "Trưởng lão, thất nghênh. Ngươi từ đâu tới? Đến hàn môn ta có việc gì?" Đường Tam Tạng không phải đối với ai cũng phách lối hung hăng, ông lão đã lễ phép như vậy, Đường Tam Tạng cũng tự nhiên mười phần lễ phép nói: "Bần tăng là hòa thượng từ Đông Thổ Đại Đường, phụng lệnh trên đường đến Lôi Âm Tự bái Phật cầu kinh. Vừa đúng lúc trời tối, xin phép ở nhờ một đêm, mong chủ nhà chiếu cố." Ông lão kia khoát tay lắc đầu nói: "Không được đâu, Tây Thiên khó thỉnh kinh. Muốn thỉnh kinh, hãy đi về phía đông đi." Tam Tạng hơi nhíu mày: trong lòng thầm mắng, “Đệ đệ thối, Bồ Tát chỉ đường đi về phía tây, sao ông lão này lại bảo đi về phía đông? Phía đông đâu có kinh?” Già Lam hóa thành ông lão còn muốn khoe khoang thêm một chút cảm giác thần bí. Nhưng một giây sau, hắn sợ ngây người! Một vị Tiên Quân áo trắng, lọt vào mắt ông lão, liền đứng ở ngay trước mặt hắn! Già Lam trong nháy mắt bị hù dọa đến ngạt thở, suýt nữa từ trên giường gỗ rơi xuống! Xui xẻo quá nha, sao đường đường Tam Giới chấp pháp ngục thần, lại ở trong đội Tây Du?! Có phải hay không Tây Thiên bị công phá? Hay là Tây Du đã đổi chủ? Là Phật tính suy đồi, hay là Thiên Đạo không có?! Sở Hạo liếc mắt nhìn Già Lam, lạnh lùng nói: "Không cần nói nhảm, giao nhiệm vụ, ta đang gấp." Ông lão nuốt nước miếng, run rẩy không dám nhìn Sở Hạo, nhưng vẫn ấp úng nói, "Lão hủ... Không biết công tử đang nói cái gì, ta chỉ là một ông lão sống một mình giữa núi rừng thôi." “Công tử đẹp trai như vậy, anh tuấn phi phàm, khí vũ hiên ngang, vốn nên là nhân vật Tiên Quân trên trời, sao lại va phải ta là một ông già niệm Phật chứ!” Lời của Già Lam rất rõ ràng, chỉ thiếu mỗi việc gọi cha. Hắn đã liếc mắt hiểu rõ, Sở Hạo đã biết thân phận của mình. Già Lam trong lời nói cũng chỉ rõ, đại lão, Tây Thiên sai ta ở chỗ này để bọn họ dừng chân, ngài có thể hay không cho tiểu nhân một con đường sống? Ô ô ô, chúng ta chỉ làm công ăn lương thôi, không dễ dàng a... Sở Hạo lạnh lùng nhìn Già Lam, "Ta nói rồi, ta đang rất gấp!" Già Lam lúc đó sợ đến tè ra quần, đi mẹ nó Tây Thiên, đã nói chỉ cần trêu đùa Đường Tam Tạng sư đồ ba người thôi, đâu có nói phải tiếp xúc với ngục thần Sở Hạo a! Lúc này, Già Lam biến thành ông lão cũng trở nên nghiêm túc. Đường Tam Tạng đứng phía trước, ông lão như là một người nhiều chuyện nói liên hồi, với tốc độ nhanh nhất, đem tất cả mọi chuyện khai ra, "Trưởng lão xin nghe đây: đường đi tiếp có khó khăn, chỉ là trong lòng không thông suốt khó đi thôi. Chúng ta đi về hướng tây này, chỉ cách ba mươi dặm, có một ngọn núi, gọi là tám trăm dặm Hoàng Phong Lĩnh, trong núi có rất nhiều yêu quái.” “Nếu các ngươi muốn đến Tây Thiên, thì phải hàng phục yêu quái trong Hoàng Phong Lĩnh, chính là như vậy, còn có gì cần bổ sung không?" Tốc độ nói của Già Lam giống như súng máy Gatling vậy, cộc cộc cộc cộc cộc! Đường Tam Tạng đều nghe đến ngây người: "???" Ông lão này chuyện gì vậy? Tự dưng nói lắm thế? Hơn nữa, ta có hỏi gì đâu? Sở Hạo cười lạnh, cái này đúng rồi, giao nhiệm vụ, sau đó chuồn thôi! NPC thì phải ra dáng NPC chứ! Ông lão nói xong, quay người bỏ chạy, trong đêm khuya này, ông lão vội vàng chạy vào rừng, có thể nói là nhanh gọn. Đường Tam Tạng càng thấy mờ mịt, vội vàng hô: “Lão đầu, ông chạy cái gì? Nhà của ông ở đây mà!” Ông lão không hề quay đầu, hô lên một tiếng, “Nhà bỏ rồi, cho các ngươi ở đấy, bái bai nhé!” Đường Tam Tạng hoàn toàn ngơ ngác tại chỗ. Ngọa tào, lão đầu này bị làm sao vậy? Rốt cuộc hắn cũng không có huệ nhãn thần thông, cũng chỉ là tư duy của người phàm, không biết Tây Thiên còn có thể sắp xếp trước cả chỗ dừng chân dọc đường cho mình. Sở Hạo không nhiều lời, thản nhiên nói: "Hắn chắc là bị Phật Tổ cảm hóa, đại phát thiện tâm, đi cắt thịt cho chó ăn rồi, mặc kệ hắn, cứ ăn rồi ngủ thôi, sáng sớm mai lên đường!" Trư Bát Giới không hề khách khí, vung móng heo xông vào phòng của ông lão, cười gian nói: “Hắc hắc hắc, Hoa cô nương Hoa cô nương......” Sở Hạo một cước đá Trư Bát Giới lên tường. Con lợn này, cái gì bệnh vậy? Trư Bát Giới mặt đầy vô tội, từ trên tường rút chân xuống, ấm ức nói: “Chỉ đùa một chút thôi mà...” Sau đó Trư Bát Giới lại như không có chuyện gì, nhào tới giơ móng heo như càng cua, cười gian xông vào phòng, "Ấy hắc hắc hắc, làm một chút thôi, giờ cơm khô tới rồi! Ta đã nửa canh giờ chưa được ăn cơm!” Sở Hạo lắc đầu, đứa bé này đói quá rồi. Đêm đó, Sở Hạo bốn người ở lại đó ngủ. Còn một bên khác. Già Lam chạy vào rừng, lại thẳng đến Hoàng Phong Lĩnh. Thân phận của Già Lam là sứ giả Tây Thiên, cho nên bọn yêu quái ở Hoàng Phong Lĩnh, cũng không dám ngăn cản. Thêm nữa, hắn đến cũng không phải một hai lần, cho nên bọn yêu quái rất nhanh đã đưa Già Lam đến trước mặt đại vương Hoàng Phong Lĩnh. Đối diện với đại yêu trên vương tọa, Già Lam không khách khí, phân phó như ra lệnh, "Đội Tây Du đã đến, còn thêm một ngục thần, đại vương xin nhanh chóng xuất thủ, bắt những người đi thỉnh kinh!" Trong bóng tối, một đôi mắt đỏ tươi tròn xoe mở ra! “Ngục thần?!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận