Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 1008 vì quân si vì quân cuồng, vì quân cạch cạch đụng tường lớn

Chương 1008 vì quân si vì quân cuồng, vì quân cạch cạch đụng tường lớn.
Khi Cung Tỳ La đại tướng nghe thấy âm thanh này, y vô cùng tức giận, gầm lên một tiếng: “Hỗn trướng nào, cũng dám vũ nhục ta?! Há không biết Phật Đà không thể nhục?!”
“Quay lại đây, vô luận ngươi là ai, đều muốn bảo ngươi rơi vào Luyện Ngục khăng khít, chịu vô lượng cực hình!”
Giờ phút này, Cung Tỳ La đại tướng vô cùng ghê gớm, một kẻ nửa bước Chuẩn Thánh tuyệt đối không phải là gà mờ ở bất kỳ nơi nào, nhất là đây chỉ là một thế giới phàm tục, đây cũng chỉ là một Tây Du mà thôi. Ai có thể khiêu chiến được một kẻ nửa bước Chuẩn Thánh như Cung Tỳ La đại tướng? Ngươi không thấy sao, ngay cả Tôn Ngộ Không mạnh nhất trong Tây Du cũng chỉ là Đại La Kim Tiên, tính cả tất cả mọi người trong đội thỉnh kinh cũng không đủ để Cung Tỳ La đại tướng ra mấy hiệp! Huống chi, đây là tại Bảo Tượng Quốc, nơi này thuộc sự quản lý của thế giới Lưu Ly Tịnh Thổ, mọi chuyện đều do bọn hắn định đoạt, cho dù muốn cả đoàn Tây Du rơi xuống địa ngục một chuyến cũng chỉ là một câu nói của y, không ai có thể làm gì được.
“Đường Tam Tạng, ngươi không cần nhìn đông nhìn tây, hôm nay bất kể là ai tới cũng không cứu được ngươi!”
“Cái Bảo Tượng Quốc này, ta Lưu Ly Tịnh Thổ định đoạt, dù ai đến, là rồng cũng phải cuộn mình lại, là hổ cũng phải nằm im!”
Cung Tỳ La đại tướng tự tin và ngạo mạn như thế, y muốn Đường Tam Tạng sư đồ phải cảm nhận được sự tuyệt vọng, muốn bọn họ từ bỏ việc phản kháng, mới có thể ngoan ngoãn lên đường.
Thế nhưng, Cung Tỳ La đại tướng lại thấy biểu lộ trên mặt Đường Tam Tạng sư đồ ba người dường như có chút cổ quái. Đó là ánh mắt mà cả đời này Cung Tỳ La đại tướng chưa từng thấy, nên nói sao về ánh mắt đó? Giống như là đang nhìn đồ ngốc vậy.
Cung Tỳ La đại tướng: Ảo giác của ta sao? Sao có người dám khinh thị ta ở đây? Chắc là ảo giác thôi.
Đường Tam Tạng: “Cái Thần Tướng này là kẻ ngu, xong.”
Trư Bát Giới thở dài lắc đầu: “Dưới tay Dược Sư Phật không có người bình thường sao? Hắn mà chịu nhìn xung quanh một chút thì đâu có nói ra mấy lời ngu ngốc này.”
Sa Ngộ Tịnh chỉ lắc đầu, trong ánh mắt mang theo chút thương hại, đó là tình yêu mến đối với những đứa trẻ thiểu năng trí tuệ.
Mà đám đông dân chúng đang bị chặn lại phía trước Đường Tam Tạng sư đồ, hoàn toàn không biết gì, họ chỉ cảm thấy vị Bạch Y Tiên Quân đang từ từ bay tới phía sau lưng Cung Tỳ La đại tướng——thật đẹp!
Thật đáng thương, dân chúng Bảo Tượng Quốc từ trước đến giờ chưa từng thấy Tiên Quân nào tuấn tú như thế, nhất thời không biết phải nói gì. Sự kiên cường của tất cả bọn họ trong khoảnh khắc trước mặt Bạch Y Tiên Quân đã tan biến, đám người mặt mày hớn hở, chưa từng cảm thấy hạnh phúc đến vậy, đặc biệt là những cô thiếu nữ đang tuổi xuân thì, ai nấy đều che ngực, không nói nên lời sự si mê: “A! Sao trên thế giới này lại có Tiên Quân tuấn tú đến vậy? Điều này... điều này không có thật! Chẳng lẽ ta đang mơ sao?”
“Tiểu nữ tử cả đời sống trong địa ngục trần gian, mọi thứ đều khó khăn, nhưng vừa nhìn thấy Bạch Y Tiên Quân thoáng qua, ta hiểu! Có thể nhìn thấy mặt Tiên Quân một lần, dù phải sống hết đời trong địa ngục trần gian thì đã sao?”
“Ta rốt cuộc biết cực lạc thế giới ở đâu rồi…Ngay ở đây a, có Tiên Quân ở đây chính là thế giới cực lạc của chúng ta!”
“Tiên Quân đẹp trai như thế mà còn là người hiền lành nữa sao? Tiên Quân nhìn ta một cái thôi, ngươi muốn ta làm gì ta cũng nguyện ý, chỉ cầu ngươi liếc nhìn ta một cái thôi!”
“Không ngờ trong vòng một ngày ngắn ngủi mà có hai anh hùng cứu thế giáng lâm, một người phá hủy Quang Minh Thiền Viện, còn một người cứu vớt thế giới đang sụp đổ này bằng nhan sắc!”
Cũng không phải là vì dân Bảo Tượng Quốc chưa va chạm với xã hội, mà thật sự là nhan sắc đệ nhất tam giới đã vượt quá sự tưởng tượng của mọi người. Chỉ cần là người, dù không phải người đi nữa, cũng sẽ bị nhan sắc tuyệt thế kia mê hoặc.
Quả nhiên, dù ở bất cứ đâu, con người ta vẫn là một lũ "mê nhan sắc", có một người là có cả đám, tất cả đều như vậy cả.
Dân chúng Bảo Tượng Quốc đã hoàn toàn chìm đắm trong nhan sắc của Bạch Y Tiên Quân đang chậm rãi bay tới, mà quên mất việc phản kháng Cung Tỳ La đại tướng.
Trong nháy mắt, Cung Tỳ La đại tướng cảm thấy cơn giận trào lên, thẹn quá hóa giận! Y đã tận lực giáng lâm, chèn ép tất cả dân chúng, muốn bọn họ lâm vào tuyệt vọng, trầm luân trong Luyện Ngục, thế nhưng đám người này lại hoàn toàn không phối hợp, thậm chí vừa nhìn thấy một sự tồn tại như thế liền tỉnh lại từ tuyệt vọng, không những thế, còn vô cùng phấn khích nữa chứ! Đặc biệt là những cô gái này, vì quân si, vì quân cuồng, vì quân cạch cạch đụng tường lớn!
Cung Tỳ La đại tướng phẫn nộ: “Ta ngược lại muốn xem là cái gì mà cũng dám đến xía vào chuyện của ta, ta nhất định phải giết chết hắn…”
Cung Tỳ La đại tướng vừa nói, vừa quay lại định thị uy với người vừa tới, nhưng khi y vừa quay mặt đi, đã thấy một Tiên Quân mặc áo trắng, vô cùng tuấn tú đang nhàn nhạt nhìn mình.
Chỉ một cái liếc mắt, mắt Cung Tỳ La đại tướng trong nháy mắt trừng lớn, đồng tử đột nhiên co rút, sau đó có chút mất tiêu cự, như thể bị dọa vỡ mật đến nơi rồi, ngơ ngác tại chỗ, không dám động đậy.
Khóe miệng Sở Hạo giương lên, như cười như không cười, nhẹ nhàng đi đến trước mặt Cung Tỳ La đại tướng: “Vừa rồi là ngươi nói muốn ta chết?”
Biểu cảm trên mặt Cung Tỳ La đại tướng trong nháy mắt cứng đờ, y cảm thấy trái tim mình như ngựa hoang mất cương, nhảy loạn cả lên! Chỉ còn thiếu nước nhảy ra khỏi cổ họng!
Nhan sắc của người vừa tới thật sự khiến Cung Tỳ La đại tướng cảm thấy cả thế giới mất hết màu sắc, nhưng điều mà Cung Tỳ La đại tướng chú ý hơn chính là khuôn mặt đạm mạc của Bạch Y Tiên Quân kia, ý cười như có như không đó, Cung Tỳ La đại tướng há có thể không biết thân phận người này: “Tam giới chấp pháp ngục thần, Câu Trần Đế Quân, Sở Hạo?!!!”
Cung Tỳ La đại tướng kinh hãi kêu lên, sức nặng của mấy chữ này thậm chí khiến Cung Tỳ La đại tướng quỳ rạp xuống đất ngay lập tức. Giống như tên của Sở Hạo có ma lực vô tận, có thể khiến Cung Tỳ La đại tướng quỳ mãi không đứng lên được!
Sở Hạo cong môi cười nhạt, híp mắt nói: “Ừ, là ta, còn nhận ra ta, tốt lắm.”
Biểu lộ trên mặt Cung Tỳ La đại tướng còn khó coi hơn cả khóc. Y không những biết thân phận Sở Hạo mà còn biết… Mọi thứ đều xong rồi!
Thà gặp ma quỷ khóc chứ đừng gặp ngục thần cười! Ngục thần cười một tiếng, sống chết khó lường!
Cung Tỳ La đại tướng làm sao không biết vị ma quỷ có Hạo Nhiên Chính Khí nhất trong Tam Giới Lục Đạo trước mắt chứ!
Sở Hạo tàn bạo với Tây Thiên, không chỉ mỗi Tây Thiên Cực Lạc thế giới biết mà toàn bộ Tam Giới Lục Đạo đều cực kỳ sợ hãi Sở Hạo!
Mà Cung Tỳ La đại tướng lại càng biết rõ Sở Hạo có bộ dạng như thế nào, là bởi vì thế giới Lưu Ly Tịnh Thổ đã phát sinh xung đột lớn nhất với Sở Hạo. Mà nói là xung đột, không bằng nói là bị đánh cho nhừ tử.
Ngay trước đó không lâu, Dược Sư Phật đã lê thân thể tàn phế, gần như là bò về thế giới Lưu Ly Tịnh Thổ. Cả thế giới Lưu Ly Tịnh Thổ đều sợ hãi, từ trước đến nay chưa từng thấy Dược Sư Phật thê thảm đến thế! Và trước khi ngất đi, Dược Sư Phật còn dùng pháp lực hiển thị bộ dạng Sở Hạo, nghiến răng nghiến lợi hô lên một câu: “Sở Hạo, ta cùng ngươi không đội trời chung!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận