Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 1499 Vương Mẫu đề mất mạng...... Yêu, bảo đảm lớn

Chương 1499: Vương Mẫu ra đề hóc búa...... Yêu, đúng là rất lớn.
Sở Hạo bị ý nghĩ vừa rồi của chính mình làm cho giật mình, nhưng càng nghĩ càng thấy suy đoán này của mình là chính xác.
Vương Mẫu, hay nói đúng hơn là Thiên Đình xưa nay không hề biết khối hồn ngọc kia dẫn tới nơi là đế mộ...... Không đúng, hoặc là nói, nơi bọn họ tiến vào hoàn toàn khác với nơi mình đã tới.
Hơn nữa, chắc chắn bọn họ chưa từng thu được bảo vật nào do Yêu tộc thời Viễn Cổ để lại bên trong, nếu không thì với đồ vật quan trọng đến vậy, không thể nào lại không cho mình.
Đây không phải là vì quan hệ tốt đơn thuần, hay là vì Sở Hạo là trọng thần của Thiên Đình.
Nếu Thiên Đình thực sự thấy được đế mộ kia, hơn nữa còn có được bảo vật của Yêu tộc, vậy chắc chắn đế mộ ngày nay tuyệt đối là một nguồn tài nguyên chiến lược vô cùng trân quý đối với Thiên Đình, dù có giết Ngọc Đế cả trăm lần cũng không thể nào giao nộp nó ra được.
Cách giải thích duy nhất chính là, Thiên Đình đã thử mọi cách trong một thời gian rất dài để tiến vào đế mộ, nhưng bọn họ không thu được bất cứ thứ gì.
Không chỉ có Thiên Đình không lấy được gì, mà ngay cả phương Tây cũng chẳng có thứ gì tốt, nếu không thời đại Tây Du hiện tại đã không xuất hiện tình trạng gần như đứt đoạn như vậy.
Nếu Thiên Đình hoặc Tây Thiên đều có thể giống Sở Hạo, cố gắng khống chế thi thể của các cường giả trong mỗi một lăng mộ, vậy thì trong Tây Du ít nhất đã gặp phải cường giả trong cuộc chiến Vu Yêu chứ không chỉ có một ít di tộc.
Thiên Đình và Tây Thiên không có cách nào tiến vào đế mộ đó, mà lại còn thử nghiệm qua vô số năm, cho nên Thiên Đình mới có thể hào phóng như vậy, đưa cho mình viên hồn ngọc kia......
Chờ đã...... Có lẽ nào, việc Nghê Thường mất tích trong đế mộ cũng là do Thiên Đình giở trò?
Không đúng, rất có thể là do Thánh Nhân nhúng tay vào?
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
Trong khoảnh khắc này, trong lòng Sở Hạo hiện lên vô số ý nghĩ, đầu óc chuyển động nhanh chóng, thậm chí có chút hoảng loạn.
Sở Hạo cũng biết lúc này không phải là lúc để nói đùa, nhưng bảo Sở Hạo nói ra lời thật thì rõ ràng là không thể nào.
Ít nhất, hiện tại là không thể.
Phía sau Vương Mẫu là Đạo Tổ và Lục Thánh, Sở Hạo hiện giờ đúng là có vài minh hữu, nhưng một khi đã dính đến loại bảo tàng vô cùng quý giá như lăng mộ này, thì bảo vật bao giờ cũng thuộc về kẻ mạnh.
Sở Hạo không cho rằng mình có thể mạnh hơn Lục Thánh.
Lúc này, Sở Hạo mở miệng nói ngay:
“Biết về đế mộ thì có gì lạ chứ? Nếu Vu Yêu hai tộc chưa chết, bọn chúng tuyệt đối không thể hành quân trong âm thầm, mà chắc chắn sẽ có những cuộc tấn công quy mô.
Hơn nữa người đời đều biết, sau trận đại chiến giữa Vu và Yêu, cả hai bên đều bị tổn thất nặng nề, nhất là những nhân vật chủ chốt như hoàng thất Yêu tộc và mười hai Tổ Vu của Vu tộc, cơ bản là đều chết sạch.
Ngay cả đại nhật Như Lai giờ còn đang dời gạch trong đại điện chấp pháp của ta, cha hắn mà còn sống, có để ta làm chuyện này không? Chẳng lẽ tàn đảng của Yêu tộc ở Thượng Cổ Thiên Đình còn sống?” Sở Hạo không phải là một kẻ ngốc của Thiên Đình, về phương diện lừa gạt hãm hại, Sở Hạo là một tổ tông, nên nói rất nhẹ nhàng, không chút gánh nặng trong lòng, ngay cả vẻ mặt cũng rất tự nhiên.
Trong đôi mắt đẹp của Vương Mẫu tràn đầy vẻ cao quý và nghi vấn, liên tục quan sát vẻ mặt của Sở Hạo, Còn Sở Hạo thì không hề né tránh, vẫn cứ ngắm nhìn cái cổ trắng ngần của Vương Mẫu và phong cảnh bên dưới, trao đổi ánh mắt ngang bằng, không chút thiệt thòi.
Đến khi Vương Mẫu bị ánh mắt vô lại của Sở Hạo làm cho không chịu nổi, mới giả vờ tức giận, trừng mắt nhìn Sở Hạo một cái, “Không cho phép nhìn nữa......” Sở Hạo vẫn cứ nghểnh cổ lên, vẻ mặt ngang nhiên, đôi mắt mở to, “Ngươi có thể đánh chết ta, nhưng không thể ngăn ta khỏi động lòng trước ngươi.” Vương Mẫu không khỏi quay mặt đi, giả vờ giận dỗi, nhưng vẫn không nhịn được bật cười một tiếng, lại thấy mình mất đi vẻ uy nghi, chỉ nhẹ nhàng khoác thêm lớp sa y.
Sở Hạo nghiến răng nghiến lợi, cơ hồ muốn đụng mặt lên.
Vương Mẫu dùng ngón tay ngọc nhỏ nhắn chỉ vào đầu Sở Hạo, bất đắc dĩ nói, “Đang nói chuyện chính sự đấy, không được giở trò vô lại.” Lúc này Sở Hạo mới ngồi thẳng, ngoan ngoãn đem ánh mắt quay lại khuôn mặt tuyệt mỹ của Vương Mẫu.
Trong lòng Sở Hạo có loại cảm giác như thiên mệnh, dung nhan của Vương Mẫu chính là đệ nhất trong Tam Giới Lục Đạo, không ai được phép phản bác!
Vương Mẫu mỉm cười nói với Sở Hạo:
“Ngươi cũng đừng nghĩ nhiều, ta cũng đâu có chất vấn ngươi điều gì.
Chỉ là ngược lại ngươi rất thông minh, lập tức đã đoán trúng.
Theo như lời của Thánh Nhân, nơi đó đúng là lăng mộ của đế, nhưng từ khi Thiên Đình thành lập, chúng ta đã thử quá nhiều lần, nhưng không có lần nào gặp được lăng mộ đó.” Trong lòng Sở Hạo kinh hãi, quả đúng là như vậy!
Thiên Đình đã thí nghiệm nhiều năm, nhưng căn bản không thể nhìn thấy di tích của Thiên Đình Viễn Cổ, bọn họ cũng không thể nhìn thấy hành lang thi thể Yêu tộc và cái ngai vàng kia.
Nói cách khác, chỉ có ta mới có thể thấy những thứ đó!
Mẹ kiếp, rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy?
Sở Hạo suy nghĩ một chút rồi thành khẩn nói:
“Thật ra, ta biết chìa khóa mà người đưa cho ta, ở vực sâu ta đã từng gặp rồi, nó được gọi là hồn ngọc.
Trong vực sâu, ta từng thấy Ma tộc dùng hồn ngọc để chứa đựng tin tức, loại tin tức này có thể là công pháp, ký ức các thứ, thậm chí có thể làm chìa khóa.
Nhưng điều kỳ lạ là, dường như bản thân Ma tộc cũng coi hồn ngọc này như trân bảo, vậy thứ này, rốt cuộc là có nguồn gốc từ đâu?” Vương Mẫu không hề hỏi gì đáp nấy, bà lắc đầu, “Chuyện này không thể nói cho ngươi biết được, đến lúc ngươi sẽ biết thôi. Chuyện này liên quan đến rất nhiều chi tiết bí mật trong cuộc đại chiến giữa Vu và Yêu, cũng dính đến đại kiếp nạn Tam Giới Lục Đạo bây giờ, nếu nói cho ngươi chỉ có hại mà không có lợi.” “Lần này nói cho ngươi, nơi đó đúng là lăng mộ của Thiên Đế, ngoài ra, đúng như ngươi vừa nói, bọn họ có thể vẫn còn sống.” Sở Hạo nghi ngờ hỏi: “Bọn họ là ai?” Vương Mẫu bình tĩnh nhìn Sở Hạo, từng chữ rõ ràng: “Yêu tộc và Vu tộc thời Viễn Cổ.” Sở Hạo kinh hãi, “Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, ngay cả con cái của Thiên Đế Yêu tộc cũng bị ta lùa ra làm việc, nếu bọn chúng còn sống đã sớm đến giết ta rồi chứ?” Ánh mắt Vương Mẫu vẫn luôn đặt trên mặt Sở Hạo, cũng gật đầu một cách rất dự liệu:
“Ngươi có ý nghĩ đó cũng là bình thường, nhưng trước mắt ở Tam Giới Lục Đạo, trong giới vực ngoại, không ai tìm thấy thi thể của bọn họ, trong luân hồi cũng không có linh hồn của tàn đảng Yêu tộc nào.
Vu tộc dù không có nguyên thần, nhưng trong cuộc chiến Vu Yêu năm xưa, rất nhiều người đã lật tung giới vực ngoại để tìm, nhưng không tìm thấy thi thể của Vu tộc.
Thêm nữa, linh khí của Tam Giới Lục Đạo nhiều năm qua ngày càng cạn kiệt, nếu Vu Yêu hai tộc chết đi, tự nhiên sẽ hóa thành linh khí thiên địa, nhưng đến tận bây giờ cũng chưa thấy linh khí tăng lên.” “Cho nên, sau khi Lục Thánh tính toán, cảm thấy Vu Yêu hai tộc vẫn chưa chết.” Sở Hạo lộ ra bảy phần kinh ngạc, hai phần hoảng sợ, và một phần nghi vấn:
“Không thể nào, đã nhiều năm như vậy rồi, trải qua mấy cái lượng kiếp, ai có thể sống lâu đến thế?” Nhưng Vương Mẫu lại bất đắc dĩ nói:
“Nhưng sự thật là như vậy.” Sở Hạo bỗng vỗ đùi:
“Chờ đã, chẳng lẽ việc này có liên quan đến lần đầu Vương Mẫu phái ta dùng Tru Tiên kiếm trấn áp yêu tà ở Bắc Câu Lô Châu?” Vương Mẫu cười khẽ: “Ta thích cái thông minh của ngươi đấy.” “Ta cũng thích người.” Sở Hạo ôn nhu nói.
Vương Mẫu liếc xéo, đột nhiên hỏi: “À đúng rồi, có thể nói cho ta nghe, sau khi ngươi dùng hồn ngọc đi vào đó, ngươi đã thấy những gì không?” Trong lòng Sở Hạo chấn động, xong rồi, lại là một câu hỏi muốn lấy mạng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận