Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 441: vô cùng nhục nhã, Côn Lôn Sơn chính là mộ anh hùng

Chương 441: Vô cùng nhục nhã, Côn Lôn Sơn chính là mồ anh hùng Sở Hạo thiếu chút nữa lảo đảo từ không trung té xuống, đám trẻ con bây giờ tư tưởng đều hoang dã vậy sao? Sao lại còn có chuyện đóng gói cưới đi thuyết pháp? “Khụ khụ khụ...... Tiểu sư muội ngoan, đừng nói lời ngớ ngẩn, ta vào trong trước đã, bên ngoài lạnh.” Sở Hạo vội vàng chuyển chủ đề nói. Nhưng Bích Tiêu tiên tử lại ôm eo Sở Hạo, gắt gao không buông, giọng nói non nớt: “Nhị tỷ luôn nói, lúc nàng gặp lại ngươi, hi vọng ngươi ở trên lưng nàng.” “Còn có đại tỷ, cũng luôn thở dài, luôn cảm thấy mưa dầm chưa ngớt, tất cả đều ướt nhẹp.” “Còn có còn có đại sư tỷ!” Bích Tiêu tiên tử còn chưa nói xong, Quỳnh Tiêu và Vân Tiêu đã đỏ mặt đến tận cổ! Không ngờ muội muội lại đem mọi chuyện phơi bày ra hết, mà còn ngay trước mặt Sở Hạo! Mắc cỡ chết được! Vô Đương Thánh Mẫu nhanh chóng bịt miệng Bích Tiêu tiên tử, thúc giục: “Tiểu sư muội ngoan, sư huynh con đường xa xôi mà đến, muội không niềm nở chào đón thì thôi, còn để đại sư huynh đứng ngoài không vào, mau ra bếp, chuẩn bị đồ ăn cho sư huynh đi!” Bích Tiêu tiên tử ngây ngô gật đầu, nhưng nàng luôn cảm thấy đại sư tỷ hôm nay nói chuyện, đặt câu chữ có gì đó không ổn thì phải? Nhưng là một cô bé ngây thơ, cái gì cũng không hiểu, liền lon ton chạy đi. Đúng là một Sở Hạo, đường đường chính chính ở đây bị nói đến đỏ cả mặt! Chuyện này chắc chắn là cố ý! Vô Đương Thánh Mẫu chắc chắn là cố ý nói câu đó! Trời đất chứng giám, Sở Hạo vẫn còn là trẻ con đấy, bốn người phụ nữ này sao lại có lá gan lớn mật đến vậy? Đùa giỡn đương triều chấp pháp ngục thần, còn có vương pháp sao? Còn có pháp luật sao?! Sở Hạo không thường đến Côn Lôn Sơn không phải là vì quên mất, mà là vì Sở Hạo thật sự sợ rằng một ngày nào đó mình sẽ rơi vào cái ôn nhu hương này. Thiếu nữ đáng yêu, thanh xuân mỹ nữ, thiếu phụ u oán, còn thêm một Vô Đương Thánh Mẫu...... Mà cả đám đều rõ ràng như vậy! Không được, ta phải khống chế lại bản thân mình! Sở Hạo thần sắc kiên định nhìn Vô Đương Thánh Mẫu: “Sư tỷ, A Ba......” Tào, hiện nguyên hình rồi! Vô Đương Thánh Mẫu cười khúc khích, vẻ mặt tươi tắn: “Sư đệ, dáng vẻ ngơ ngác của ngươi thật đáng yêu.” Vân Tiêu tiên tử cũng buồn rầu nói: “Đúng vậy, vẻ mặt nghiêm trang của huynh cũng cực kỳ động lòng người, không biết sẽ làm tiện nghi cho nhà cô nương nào đây.” Sở Hạo có chút bối rối, mới có bao nhiêu năm không gặp, đám nữ nhân này giống như muốn nuốt chửng Sở Hạo vậy! Sở Hạo vội vàng tập trung tinh thần, khẩn trương nói: “Hai vị, hay là chúng ta vào trong trước đi.” Vân Tiêu tiên tử mỉm cười, “Ngươi tùy thời đều có thể vào, ta có cản ngươi đâu.” Sở Hạo ba chân bốn cẳng, gần như trốn vào trong Côn Lôn Sơn. Vô Đương Thánh Mẫu liếm môi một cái, mắt khẽ híp lại: “Sư đệ tốt, thời gian của chúng ta còn dài, chờ ngươi lớn lên, ta có thể tự hái!” Còn Vân Tiêu tiên tử thì lườm Sở Hạo một cái, thở dài: “Sao phụ bạc cẩm y lang...... Có một ngày, ngươi sẽ mắc lưới thôi.” Sở Hạo dù đã đi xa, nhưng thính giác của thần tiên, đương nhiên không phải tầm thường. Quả thật đáng sợ. Hôm nay không có khả năng nói chuyện tử tế rồi, sẽ xảy ra chuyện mất! Trong Thiên Đạo chi lực, có một loại gọi là chính đạo ánh sáng pháp tắc, trong Tam Giới ai dám tùy tiện làm càn, sẽ bị chính đạo chiếu diệu, sau đó sẽ biến mất... Tuy nói tu tiên vốn là nghịch thiên mà đi, nhưng cái Thiên Đạo này không thể nghịch, bởi vì hắn là chính đạo. Sở Hạo trở lại điện phủ trong Côn Lôn Sơn, giữ tư thái đoan trang. Sở Hạo biết, mình không thể tiếp tục để tứ nữ nắm đi, Sở Hạo muốn tìm lại tôn nghiêm của nam nhân! Muốn phản công, Sở Hạo muốn nắm giữ...... Khụ khụ...... Tứ nữ trang điểm nhẹ nhàng, tao nhã, liền đến điện đường phía trên. Bốn người ăn mặc mỗi người một vẻ, đều rất nổi bật. Bích Tiêu tóc đen phủ trên vai, dù vẫn chỉ là thiếu nữ, nhưng đã có những đường cong tròn trịa...... Đôi mắt to, đáng yêu tinh nghịch đến cực điểm, trực tiếp ngồi xuống chiếc bàn thấp nhất, lắc lư đôi chân ngắn nhỏ nhìn Sở Hạo. Còn Quỳnh Tiêu thì một thân váy ngắn gọn gàng, duyên dáng yêu kiều, như tiên nữ thoát tục, tự nhiên hào phóng, dáng vẻ đoan trang, đến chỗ ngồi của mình. Còn Vân Tiêu tiên tử lại một bộ cung trang, trên mặt có một chút u sầu, giống như nữ tử trong thâm cung không được sủng ái. Nàng đến, phong tình vạn chủng nhìn Sở Hạo một chút, nhẹ nhàng ngồi xuống ghế. Vô Đương Thánh Mẫu thì có khí phách của mẫu nghi thiên hạ, bước lên điện đường, khí thế thanh lãnh, như hoàng hậu, uy nghi thiên hạ. Nàng đến, nhẹ nhàng kéo tay Sở Hạo, ngồi bên cạnh Sở Hạo. Sở Hạo lập tức mất sạch tôn nghiêm muốn lấy lại. Sở Hạo đột nhiên nhớ ra, hình như chỉ có đế vương mới có khí phái này, vậy thì, mình chẳng phải là đế vương sao? Không đúng, Đường Vương khổ bức, cả đời mới được thấy tiên nữ như vậy, sao so được với bốn mỹ nữ phong tình vạn chủng bên cạnh mình chứ? Sở Hạo hít sâu một hơi, Không được, tuyệt đối không thể thua ở ôn nhu hương này. “Bốn vị sư tỷ sư muội, ờ...... cái đó, Hoàng Trung Lý thế nào rồi? Ta rất nhớ nó.” Sở Hạo luôn cảm thấy ngồi ở đây như ngồi trên đống lửa, nói chuyện cũng khó khăn. Tứ nữ thấy Sở Hạo nói năng lộn xộn như vậy, không khỏi cười khẽ. Vân Tiêu tiên nữ lườm Sở Hạo một cái, nói: “Bốn chị em chúng ta vì ngươi mà trông coi Hoàng Trung Lý, hái Hoàng Trung Lý, phí bao nhiêu năm thanh xuân, ngươi tới, ngay cả chúng ta dạo này tốt xấu thế nào cũng chẳng hỏi, chỉ biết có Hoàng Trung Lý thôi?” Mặt Sở Hạo đỏ ửng, “Là ta đường đột, dạo này hơi bận, không biết mấy vị sư tỷ sư muội đã trải qua thế nào?” Vân Tiêu tiên nữ khẽ thở dài: “Không như ý sự tình tám chín phần mười, có thể cùng người thổ lộ không được hai ba phần, gần đây ta thân thể có chút suy nhược, ban đêm thường gặp ác mộng, nếu có người dương khí mạnh mẽ, có thể ngủ bên cạnh, có lẽ sẽ yên giấc hơn.” Sở Hạo vội vàng nghiêm chỉnh đứng dậy, “Hay là chúng ta nói về chuyện Hoàng Trung Lý rốt cuộc thế nào đi?” Đùa à, lại bị Vân Tiêu trêu thêm mấy câu nữa, Sở Hạo cảm thấy mình khả năng tới Tây Du kết thúc cũng không ra được Côn Lôn Sơn mất. Cho dù thần tiên có mạnh mẽ cỡ nào, cũng sẽ mệt mỏi mà gục ngã. Huống chi, đây là bốn Đại La hậu kỳ...... Sở Hạo cũng không biết các nàng tu luyện sao lại nhanh đến vậy. Vô Đương Thánh Mẫu thấy Sở Hạo bộ dạng quanh co như vậy, không khỏi bật cười: “Thôi thôi, không đùa với ngươi nữa, có điều ba vị sư muội ở Côn Lôn Sơn buồn chán có chút nhàm chán, chỉ là nhớ ngươi thôi.” Sở Hạo vội vàng nói: “Thật ra các vị hoàn toàn có thể ra ngoài du sơn ngoạn thủy, bây giờ Tây Thiên bị cản trở, Tây Du bận rộn, Xiển giáo cũng đã sớm lui về vị trí ngoài Tam Giới, không còn ai có thể ngăn cản các vị.” Vô Đương Thánh Mẫu nhìn Sở Hạo một cái, thở dài nói: “Du sơn ngoạn thủy? Phong cảnh đẹp nhất, là con người mà.” “Ngươi cảm thấy chúng ta có hứng thú ra ngoài chơi sao? Ngược lại là ngươi, hay là tu luyện nhanh hơn thì tốt hơn, nếu không các sư muội sẽ lo lắng cho phong cảnh đẹp nhất của mình đó.” Vô Đương Thánh Mẫu có thể cảm nhận được thánh tính trên người Sở Hạo, cũng có chút kinh ngạc. Bất quá Vô Đương Thánh Mẫu biết, muốn tung hoành tam giới, ít nhất phải có tu vi Chuẩn Thánh. Mà Sở Hạo, hiện tại còn kém xa. Vô Đương Thánh Mẫu lấy ra một chiếc đĩa, đưa cho Sở Hạo. Sở Hạo nhìn kỹ, vuốt ve cẩn thận những quả Hoàng Trung Lý này, không khỏi mừng rỡ: “Oa! Đủ một bộ luôn? Nhiều vậy sao?!” “Chờ đã, sao vẫn còn chút ấm áp?...... Ta không có ý định!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận