Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 668: mê hoặc? Ngài đoán làm gì, là ta ngục thần đát

Chương 668: Mê hoặc? Ngươi đoán làm gì, là ta Ngục Thần đây!
Tôn Ngộ Không lúc đầu cho rằng mình dù sao cũng đã từng trải qua nhiều việc.
Nhưng mà, người làm ăn giỏi như vậy, Tôn Ngộ Không thật sự chưa từng gặp qua, rốt cuộc cũng là Ngục Thần, người duy nhất trong Tam Giới!
Trận náo kịch do Linh Cát Bồ Tát tạo ra, không chỉ có khiến bản thân hắn mất mạng, còn kéo theo hàng tam thế minh vương của Tây Thiên vất vả chạy đến cứu người cũng bị mắc kẹt.
Ba kiện Hậu Thiên Chí Bảo, thêm một kiện tiên thiên chí bảo Phi Long Bảo Trượng mà Linh Cát Bồ Tát để lại, cái này thật quá hoàn hảo.
Đương nhiên, tất cả đều là do Sở Hạo bỏ ra công sức.
Sau khi Linh Cát Bồ Tát chết, hàng tam thế minh vương cũng hoàn thành việc tặng đồ không của mình, điều này đánh dấu nạn Hoàng Phong Lĩnh của Tây Thiên đã xem như vượt qua.
【Chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ, chế tài kẻ coi trời bằng vung, bắt cóc Ngục Thần Linh Cát Bồ Tát!】 【Phần thưởng: 50 thanh chế thức Hậu Thiên Linh Bảo】 Chỉ một Linh Cát Bồ Tát thôi, mà đã cho Sở Hạo nhiều tài nguyên đến vậy, không thể nói là Sở Hạo không vui.
Thì ra, bị bắt cóc lại có loại cảm giác này, rõ ràng thoải mái như vậy, vì sao đám người Tây Thiên bị ta bắt cóc lại từng người kêu cha gọi mẹ vậy?
Ôi, không hiểu được tam quan của bọn họ.
Sở Hạo lười biếng thu dọn một chút, rồi nói với Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới:
“Đi thôi, đi tìm sư phụ của các ngươi, nạn này của Tây Thiên coi như xong rồi.” Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới ngây ra gật đầu:
“Ừ, được rồi.” Trong lúc Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới đi tìm Đường Tam Tạng, thì Hoàng Phong Đại Vương nãy giờ nằm dưới đất giả vờ bất tỉnh liền nhảy dựng lên.
Hoàng Phong Đại Vương nhảy đến trước mặt Sở Hạo, cười tươi như hoa:
“Hắc hắc hắc, Ngục Thần Tiên Quân, thật là khéo, không ngờ lại gặp ngài ở đây.” “Phong cảnh ở đây không tốt, không nên ở lâu, hay là đến động Hoàng Phong uống một chén rồi đi tiếp? Chiêu đãi không chu đáo, xin Ngục Thần Tiên Quân thứ lỗi, thứ lỗi.” Sở Hạo nhìn cái tên tiểu tử đang giả vờ mất trí nhớ này, vừa bực mình lại vừa buồn cười.
Nhưng mà, Sở Hạo cũng không để ý nhiều, chỉ khoát tay:
“Yên tâm đi, trước kia ngươi bị người bức hiếp, bất đắc dĩ phải vậy, ngươi vô tội, được thả rồi, có thể đi.” Hoàng Phong Đại Vương nhướn mày lên, mặt mày hớn hở.
Hắn thật sự không ngờ Sở Hạo lại dễ dàng tha thứ như vậy!
Dù sao Hoàng Phong Đại Vương khi nãy nằm dưới đất đã tận mắt nhìn thấy Sở Hạo khiến Linh Cát Bồ Tát hóa thành tro cốt, còn đem tro cốt đó ra buôn bán!
Một người như vậy, lại có thể dễ dàng tha thứ cho yêu quái như mình, đây là điều Hoàng Phong Đại Vương thật không ngờ tới!
Thế nhưng, Hoàng Phong Đại Vương lại không đi, mà là ngập ngừng, có chút rụt rè đứng tại chỗ, muốn nói lại thôi.
Sở Hạo hơi nhíu mày:
“Sao vậy, ngươi cũng muốn mua tro cốt sao?” Hoàng Phong Đại Vương giật mình, vội vàng khoát tay:
“Không phải, không phải, không dám, không dám, tiêu thụ không nổi……” “Chỉ là……” Sở Hạo khẽ cau mày:
“Đừng có lề mề, có chuyện thì mau nói, ta còn phải lên đường.” Hoàng Phong Đại Vương suy nghĩ, bịch một tiếng quỳ xuống, trên mặt tràn đầy vẻ kiên định:
“Ta vốn là một con chuột đắc đạo dưới chân Linh Sơn, trốn khỏi Linh Sơn, trộm dầu hạt cải trong đèn lưu ly, chạy trốn đến nơi này, ở đây thành tinh tác quái.” “Không ngờ mọi chuyện đều bị người mưu hại, sau khi ta chiếm núi xưng vương ở đây, Như Lai Phật Tổ liền phái Linh Cát Bồ Tát xuống, đe dọa ta phối hợp Tây Du, tạo ra kiếp nạn!” “Tội của yêu đáng chết vạn lần, có mắt như mù mà không thấy Thái Sơn, lại dám bắt lầm Ngục Thần Tiên Quân, ta biết tội này khó tránh khỏi.” “Không dám cầu ngục thần tha mạng, chỉ cầu ngục thần đừng liên lụy đến anh em trong động của ta!” Hoàng Phong Đại Vương nằm xuống dập đầu, trên mặt tràn đầy vẻ kiên định.
Đám thủ hạ của hắn nghe thấy vậy thì trong mắt chứa đầy nước mắt, khó chịu hô lên:
“Đại vương! Không thể như vậy đại vương, tất cả việc này đều là vì chúng ta, nếu không thì ngài đã đi nơi khác tiêu dao rồi, sao phải chịu cảnh nô dịch của Bồ Tát ở đây!” “Đại vương, chúng ta phạm tội, để chính chúng ta gánh chịu, xin ngài đừng như thế!” “Đúng vậy, thật ra đại vương hoàn toàn có thể bỏ đi, chẳng qua là nghe theo sự mê hoặc của các huynh đệ, mới phạm phải tội lớn như vậy……” “Đúng đó, cũng tại chúng ta, ngài mới ra ngoài ứng chiến, suýt chút nữa đã làm tổn thương ngục thần! …… Ấy đúng rồi, lúc trước ai trong động một mực ủng hộ chúng ta ra ngoài đối chiến với Bồ Tát?” Trên mặt Sở Hạo là một nụ cười lúng túng:
“A ha ha ha ha, chuyện đó không quan trọng!” Ngươi đoán xem ai làm chứ, là ta Ngục Thần đó!
Sở Hạo thấy Trư Bát Giới và Tôn Ngộ Không dẫn Đường Tam Tạng đến, liền vỗ vỗ vai Hoàng Phong Đại Vương:
“Tiểu tử ngươi cứ yên tâm đi, ta là người rất giảng đạo lý……Ấy, sao ngươi lại ngất rồi?” Hoàng Phong Đại Vương mặt mày đắng chát.
A, ta hiểu rồi, ngươi nói đạo lý, đem Linh Cát Bồ Tát nói thành tro cốt.
Hiện tại đến lượt ta sao?
Sở Hạo liếc mắt:
“Tiểu tử, đừng sợ, ta cũng không phải người tốt gì.” “Dù sao lần này ngươi bị ép buộc, nhiều nhất là tính là một công cụ bắt cóc thôi, chuyện này không đáng Thiên Điều, cứ yên tâm.” “Mặt khác……” Hoàng Phong Đại Vương nghe Sở Hạo tha cho mình thì mừng rỡ nhảy cẫng lên, kích động nói:
“Ngục thần ngài nói đi, có bất kỳ chuyện gì cứ việc phân phó, ta nhất định lên núi đao xuống biển lửa, phụng mệnh đến cùng!” Sở Hạo mỉm cười:
“Tiểu tử, mấy ngày nữa chấp pháp đại điện của ta sẽ khai trương, ngươi có muốn đến chấp pháp đại điện của ta làm việc không?” Hoàng Phong Đại Vương ngây người, toàn bộ yêu quái Hoàng Phong Lĩnh cũng ngây người.
Cả một Hoàng Phong Lĩnh rộng lớn lâm vào tĩnh mịch trong gần nửa phút.
Đột nhiên, một tiếng thét lớn hưng phấn vang lên:
“Ngọa tào!!! Thành!!! Trời ơi, Ngục Thần vậy mà mời đại vương đến chấp… chấp… chấp pháp đại điện! Mẹ ơi, tốt quá rồi! Tuyệt vời!” Tiếng thét này giống như một ngọn lửa rơi vào chảo dầu sôi, trong nháy mắt bùng lên thành một biển lửa.
Toàn bộ Hoàng Phong Lĩnh, vô số yêu quái vui sướng tột độ, cao giọng reo hò:
“Quá tốt rồi, đại vương hết khổ rồi!” “Ngọa tào, đại vương của lão tử sau này là thành viên chấp pháp đại điện, vậy thì ai dám đụng đến bọn ta chứ?!” “Danh tiếng của chấp pháp đại điện, dù cho mấy tên Phật Đà giả nhân giả nghĩa ở Tây Thiên kia cũng không dám đụng đến chúng ta, ta cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi!” “Tuy chúng ta không được tuyển vào, nhưng ít nhất cũng có chút danh tiếng!” Toàn bộ Hoàng Phong Lĩnh sôi trào, thanh âm như sóng lớn, làm kinh động đến cả yến tước cách tám trăm dặm.
Sở Hạo cười nhạt:
Thằng nhóc Hoàng Phong Đại Vương này thật ra không tệ, lại là Đại La Kim Tiên, đến chấp pháp đại điện cũng là một trụ cột lực lượng vững chắc.
Một lần này, cả hai bên đều có lợi.
Hoàng Phong Đại Vương quay đầu, cuống cuồng dập đầu về phía Sở Hạo:
“Đa tạ ngục thần đại lão, đa tạ ngục thần đại lão, đại ân của đại lão như tái sinh, vô cùng cảm kích!” Sở Hạo khoát tay:
“Đi thôi đi thôi, đến chấp pháp đại điện chuyển gạch trước đi, dù sao cũng chưa xây xong mà.” Hoàng Phong Đại Vương kích động đến không nói nên lời, Chỉ biết không ngừng nói lời cảm tạ.
Hiện tại gia nhập chấp pháp đại điện, có đại lão Sở Hạo làm chỗ dựa, ba nghìn chư Phật chắc chắn không dám động đến hắn.
Dù sao sự bao che khuyết điểm của ngục thần, việc Đại Lôi Âm Tự ở Linh Sơn sụp đổ là bằng chứng rõ ràng nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận