Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 1769 Sở Hạo doạ dẫm kế hoạch

Chương 1769 Sở Hạo dọa dẫm kế hoạch
Trên đại địa thế gian, Đường Tăng được hai tên nữ yêu tinh nghênh đón đến một trang viên bao la hùng vĩ. Vừa vào cửa, liền thấy một cái bàn lớn bày đầy các món ăn ngon, Sở Hạo ngồi ở vị trí chủ tọa, bên cạnh cũng là những nữ tử ăn mặc diễm lệ, gương mặt xinh đẹp. Các nàng tươi cười như hoa, trên gương mặt đẹp mang theo vẻ tươi cười động lòng người, đang cười nói vui vẻ cùng Sở Hạo.
"Tốt lắm, lão đại, ngươi vậy mà ở đây ăn ngon uống sướng, để ta một phen lo lắng." Trư Bát Giới thấy thế liền lớn tiếng nói, sau đó đặt mông ngồi xuống một chiếc ghế. Thân thể mập mạp kia làm cái ghế lung lay, may mà còn coi như cứng chắc không bị sập.
"Ngươi còn lo lắng cho ta sao?" Sở Hạo cười mỉm mà hỏi.
"Vậy cũng không, ta chính là tiểu đệ trung thành nhất của ngươi nha." Trư Bát Giới gắp một miếng đậu hũ cho vào miệng, rất hưởng thụ nói.
Sở Hạo trêu ghẹo: "Nhìn ra được, khó trách sư phụ ngươi còn chưa ngồi xuống, ngươi đã bắt đầu ăn rồi."
Nghe vậy, sắc mặt Trư Bát Giới cứng lại, nhìn về phía sau lưng, thấy Đường Tăng và những người khác còn đang đứng, lập tức xấu hổ, vội đứng lên, kéo ghế sang, trên mặt mang vẻ nịnh nọt: "Mời sư phụ, mời ngài ngồi!"
Đường Tăng liếc hắn một cái: "Có lão đại liền quên sư phụ đúng không?"
"Sư phụ, ngài nói vậy, sao con dám chứ!" Trư Bát Giới vội lắc đầu nói.
Tôn Ngộ Không một bên đá hắn một cước: "Ngươi đồ ngốc này, cút sang bên kia diện bích hối lỗi đi."
"Hầu ca!" Trư Bát Giới cầu xin tha thứ.
Nhưng Tôn Ngộ Không hoàn toàn không để ý tới hắn, trầm giọng nói: "Ta thấy ngươi là muốn ăn đòn."
Thấy vậy, Trư Bát Giới vội vàng ngoan ngoãn cút qua một bên.
Bảy nữ yêu tinh khác nhìn thấy cảnh này, đều cười trộm, cảm thấy thầy trò Đường Tăng thật thú vị.
Lúc này, Đường Tăng đã ngồi xuống, trước hết là chắp tay trước ngực nói: "Bần tăng ở đây cám ơn mấy vị nữ thí chủ khoản đãi."
"Không có gì, không có gì, đây đều là lời nhắn nhủ của Sở Hạo tiên quân." Nhện tinh tỷ tỷ ôn nhu nhìn gương mặt đẹp trai của Sở Hạo, rất si mê nói.
Cảnh này khiến cho Tôn Ngộ Không thần sắc trở nên quái dị vô cùng.
Trong lòng hắn nghĩ, huynh đệ mình từ khi nào lại có sở thích này?
Một bên khác, Trư Bát Giới bị ép ngồi xổm ở góc khuất, nhìn bọn họ thưởng thức mỹ thực, nhất là nhìn thấy lão đại có mỹ nữ vây quanh, vô cùng ghen ghét.
Sở Hạo cũng rất xấu hổ, bất đắc dĩ buông tay, ai bảo mị lực của ta lại lớn như vậy chứ.
"Mấy vị trưởng lão, cứ từ từ dùng, ta còn rất nhiều mỹ thực." Một tên nhện tinh nhìn Đường Tăng nói.
"Vậy bần tăng liền không khách khí, bất quá trang viên này của các ngươi có cái tên thật lạ." Đường Tăng cười nói.
Tôn Ngộ Không bên cạnh lộ ra ánh mắt thương cảm, thầm nghĩ cũng không biết sư phụ là vô tư hay là thật sự không biết.
Bàn Tơ Động, cái tên này sao lại là cái mà người thường có thể lấy? Rõ ràng là hang động của yêu quái mà.
Nếu không phải có Sở Hạo ở đây, Tôn Ngộ Không đã sớm cầm Kim Cô Bổng đại náo Bàn Tơ Động rồi.
Nghĩ tới đây, Tôn Ngộ Không liền sinh nghi hoặc, hắn truyền âm với Sở Hạo: "Sở Hạo huynh đệ, ngươi kêu một đám yêu tinh mời chúng ta ăn cơm rốt cuộc là vì cái gì? Chẳng lẽ ngươi thật sự thích các nàng?"
"Ngộ Không, ta để cho các ngươi ăn ngon chút thì không được à? Yên tâm, hết thảy đều nằm trong khống chế của ta, cứ yên tâm mà ăn no bụng đi." Sở Hạo trả lời.
Hắn đã che giấu khu vực này, đến cả Quan Âm bọn họ cũng không biết tình hình nơi này. Cho nên đây cũng là lý do vì sao hắn không chủ động kêu họ tới, mà ngược lại là chính bọn họ đi vào nơi này.
Bởi vì Sở Hạo dự định lợi dụng cơ hội lần này để dọa dẫm Tây Thiên.
Về phần kế hoạch, hắn đảo mắt nhìn bảy nữ yêu tinh, trong lòng đã có chủ ý.
Trên bầu trời, Quan Âm bọn họ nhìn Đường Tăng tiến vào trang viên, liền không nhìn rõ tình hình bên trong nữa.
"Quan Âm đại sĩ, chẳng lẽ là những yêu tinh kia ra tay?" Đế Thính khó hiểu hỏi.
"Nếu Tôn Ngộ Không đã vào, bảy nữ yêu tinh kia chắc chắn không phải đối thủ của hắn, kiếp nạn này khó có thể không qua được." Quan Âm trầm giọng nói.
Theo lý, kiếp nạn này là Đường Tăng hóa duyên ngộ nhập vào Trang Tử, sau đó Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới ra tay, kết quả Trư Bát Giới bị sắc dục mê hoặc.
Nhưng bây giờ, mọi chuyện dường như không đi theo quỹ đạo cố định mà đi chệch hướng một cách nghiêm trọng.
"Đúng rồi, cái ngục thần Sở Hạo đâu? Sao không thấy hắn?" Đế Thính hỏi.
Hắn cùng Quan Âm tới nơi này, đã không nhìn thấy đối phương, chỉ thấy thầy trò Đường Tăng.
Theo lý mà nói, hắn sẽ không vô cớ biến mất, thế là hai người nhìn về phía Nhiên Đăng Cổ Phật.
Nhiên Đăng Cổ Phật lạnh nhạt nói: "Trách nhiệm của ta là bảo vệ Đường Tam Tạng khỏi bị Ma Đạo quấy nhiễu, còn ngục thần Sở Hạo đi làm gì, ta cũng không quan tâm."
Ý này rất rõ ràng, ngoại trừ Đường Tam Tạng và Ma Đạo, chuyện khác đừng hỏi ta, ta không quan tâm, cũng không muốn quan tâm.
Quan Âm không tiếp tục hỏi, chỉ có thể tiếp tục quan sát.
Bàn Tơ Động, Đường Tăng bọn người ăn no bụng, chỉ còn lại Trư Bát Giới đáng thương cuối cùng mới ngồi lại vào bàn, bất đắc dĩ nhìn mấy món đồ ăn thừa, cũng không khách sáo mà trực tiếp ăn ngấu nghiến.
Trong khoảng thời gian này, mấy người ăn trái cây đều ngán, hiếm có khi được ăn đồ ngon, tự nhiên là vui vẻ vô cùng.
Sau khi ăn xong, một tên nữ yêu tinh nói: "Mấy vị trưởng lão sắc trời đã muộn, chi bằng cứ nghỉ ngơi tại đây."
"Vậy bần tăng liền không khách khí." Đường Tăng nói cảm ơn.
Bao ngày nằm màn trời chiếu đất, cuối cùng họ cũng có một chỗ dừng chân, Đường Tăng coi như không câu nệ.
Sau khi vào trong phòng ngủ đã được chuẩn bị, Đường Tăng như thường lệ luyện công ngoài sân, trong phòng chỉ còn lại ba đồ đệ.
"Hầu ca, ngươi nói xem lão đại đang nghĩ gì vậy? Nếu như bị Tây Thiên phát hiện chúng ta cùng yêu tinh cấu kết, có khi nào không hay không?" Trư Bát Giới dựa vào ghế, xoa bụng bự hỏi.
"Sở Hạo huynh đệ đang nghĩ gì ta sao biết được? Bất quá đám yêu tinh này nếu không có ác ý thì cứ yên tâm ở lại thôi." Tôn Ngộ Không hai tay khoanh trước ngực, không chút lo lắng nói.
Thế nhưng Trư Bát Giới lại lộ ra nụ cười xấu xa: "Hắc hắc, lão đại giờ chắc đang sung sướng lắm đây."
Một gian phòng khác, Sở Hạo đang ngồi ở giữa, xung quanh là bảy nữ yêu tinh, các nàng mỗi người một vẻ mị nhãn như tơ, nhìn Sở Hạo bằng ánh mắt trêu chọc.
Sở Hạo vẫn thản nhiên, nhắc nhở: "Lời ta nói các ngươi nhớ chưa?"
"Nhớ rồi!" Bảy nữ yêu tinh đồng thanh nói.
"Vậy thì chuẩn bị một chút đi, trước khi trời sáng hãy đi truyền tin." Sở Hạo gật đầu.
Nhưng bảy nữ yêu tinh không nhúc nhích, cầm đầu tỷ tỷ chớp mắt đẹp, giọng nói mập mờ: "Tiên Quân, đêm dài đằng đẵng như này, không bằng chúng ta làm chút chuyện khác."
Các nữ yêu tinh khác cũng đều lộ ra nụ cười xấu xa.
Sở Hạo lúng túng gãi thái dương: "Cả ngày trong đầu các ngươi toàn nghĩ gì vậy? Nghe lời đi."
Đám nữ yêu tinh còn muốn nói tiếp, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt chăm chú của Sở Hạo, đành phải đáp ứng: "Vâng."
Bảy nữ yêu tinh quyến luyến rời đi.
Nhìn những nữ yêu tinh kia khi rời đi bằng ánh mắt oán trách, Sở Hạo lắc đầu nói: "Đúng là những yêu tinh thuần chính mà!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận