Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 1823 Thanh Sư Bạch Tượng bại lui

Chương 1823 Thanh Sư Bạch Tượng bại lui Đối diện với lời nói của Đường Tăng, Tôn Ngộ Không cùng Trư Bát Giới lộ vẻ cổ quái, cho rằng sư phụ lại sắp "biến thân". Về việc này, Đường Tăng lại lạnh nhạt nói: “Vi sư chỉ là lo nghĩ cho t·h·i·ê·n hạ mà thôi.”
“Sư phụ ơi, chúng ta có muốn đi ra ngoài nhìn xem không?” Trư Bát Giới hỏi.
“Ngươi quên lời Thượng Tiên dặn dò rồi sao?” Đường Tăng trừng hắn một cái.
Trư Bát Giới lập tức không dám nói nữa.
Ngoài động phủ, Thanh Sư và Bạch Tượng vẫn đang kịch chiến với Kim Sí Đại Bằng Điểu.
Chỉ thấy con cự sư màu xanh không ngừng gầm thét, phóng lên trời, giơ vuốt sắc bén mang theo hung m·ã·n·h, p·h·á tan hư không, còn bạch tượng thì vung vẩy chiếc vòi dài, q·uấy n·hiễu quỹ đạo hành động của Kim Sí Đại Bằng Điểu.
Ba yêu dường như thật sự n·ổi g·iận, ra tay không còn thăm dò cẩn thận nữa mà n·g·ư·ợ·c lại càng hung hăng cương m·ã·n·h.
Kim Sí Đại Bằng Điểu cũng không giấu nghề, nó p·h·át ra tiếng rít gào, âm thanh như sấm sét, r·u·ng động cả chín tầng trời, hai cánh vỗ nhẹ, liền có g·i·ó lớn đột ngột n·ổi lên, giống như lưỡi d·a·o, xé rách vạn vật.
Đông đông đông ——
Gió mạnh đó va vào người Thanh Sư, p·h·át ra tiếng kim loại va c·h·ạ·m đinh tai nhức óc.
Nhưng Thanh Sư không quan tâm, chọi c·ứ·n·g với cơn lốc hủy t·h·i·ê·n diệt địa đó, hướng về phía Kim Sí Đại Bằng Điểu đ·á·n·h tới.
Nó huy động vuốt trước, yêu quang hung m·ã·n·h che m·ấ·t t·h·i·ê·n địa, chói lọi đến cực điểm.
Thanh Sư cường đại sau vô số năm tu hành đã sớm thoát thai hoán cốt, tuy không bằng Kim Sí Đại Bằng Điểu mang huyết mạch phượng hoàng nhưng vẫn cường hãn vô song.
Rống ——
Nó p·h·át ra một tiếng h·é·t dài, một tiếng gầm r·u·ng chuyển cả non sông, cả tòa Sư Đà Lĩnh đều lung lay sắp đổ.
Kim Sí Đại Bằng Điểu đây là lần đầu đối mặt với Thanh Sư dùng toàn lực, nó âm thầm k·i·n·h h·ã·i: “Đại ca đây là muốn chơi thật sao, chẳng lẽ nó không biết ta có nỗi khổ tâm sao?”
Trong lúc suy nghĩ, Thanh Sư đã đ·á·n·h tới, quanh thân nó mơ hồ có t·h·i·ê·n Đạo phù văn hiển hiện, đây đã là chạm tới cảnh giới đạo.
Ngay cả Bồ Tát Quan Âm mấy người trên trời cũng tấm tắc lấy làm lạ.
“Văn Thù Bồ Tát, tọa kỵ của ngài xem ra đã tu luyện đến một tiểu thành rồi.” Quan Âm cảm khái nói.
Văn Thù Bồ Tát chắp tay trước n·g·ự·c, tuyên một câu Phật hiệu nói “Bất quá chỉ là một nghiệt súc, lại dám ngỗ nghịch bản tọa, hôm nay cũng nên chịu chút đau khổ.”
Vừa nói xong, bên dưới vuốt của Thanh Sư nặng tựa vạn cân đã chụp về phía Kim Sí Đại Bằng Điểu, yêu khí kinh khủng trong nháy mắt n·ổ tung, yêu quang nồng đậm chiếu rọi cả Chư Thiên.
Oanh ——
Hư không đ·ứ·t gãy, c·u·ồ·n·g phong tiêu tán, có khí thế vô đ·ị·c·h đang ấp ủ trong đó.
Kim Sí Đại Bằng Điểu không dám k·h·i·n·h t·h·ư·ờ·n·g, vội vàng lách mình tránh né.
Đừng nhìn nó có thân thể to lớn nhưng tốc độ lại cực nhanh, trong chớp mắt, đã biến thành một đạo lưu quang, biến m·ấ·t ngay tại chỗ.
Lúc xuất hiện lại đã đến phía sau lưng của Thanh Sư.
Ánh mắt nó sắc bén, hai cánh vỗ vỗ, vô số lông chim hóa thành lưỡi d·a·o đ·á·n·h úp về phía lưng Thanh Sư.
“Đại ca, vậy thì đừng trách ta.” Kim Sí Đại Bằng Điểu hô lớn một tiếng.
"Đại ca, ta đến giúp ngươi." Lúc này, bạch tượng cũng không ngồi yên.
Chiếc vòi dài của nó lắc lư, khỏe mạnh giống như cự xà x·u·y·ê·n qua hư không, hung hăng đ·á·n·h tới sau lưng Kim Sí Đại Bằng Điểu, thế lực trầm trọng, nhìn hết sức đáng sợ.
Trên vòi voi, ánh sáng long lanh như bạch ngọc, bộc p·h·át ra thần mang rực rỡ, ầm ầm rơi xuống, giống như một phương thế giới giáng lâm, k·i·n·h h·ã·i khiến Kim Sí Đại Bằng Điểu không thể không thu hồi thế c·ô·ng, lần nữa tránh né.
Không có cách nào, Thanh Sư và Bạch Tượng không phải là loại yêu tinh như rết tinh, nhện tinh, bọn chúng tu hành không biết bao nhiêu năm tháng, lại được Phật môn gia trì, thực lực vô cùng k·h·ủ·n·g· ·b·ố. Dù là Kim Sí Đại Bằng Điểu có huyết mạch gia trì cũng không thể đối đầu.
Lúc trước, ba yêu đồng thời ra tay với Tôn Ngộ Không, đều không dùng hết toàn lực, nhưng vẫn có thể bắt được đối phương, có thể thấy được thực lực của chúng.
"Cứ tiếp tục như vậy, chim đại bàng sẽ thua mất." Quan Âm ánh mắt thâm trầm lạnh nhạt nói.
Văn Thù Phổ Hiền bên cạnh lập tức hiểu ý, đồng thời đáp lại: “Quan Âm đại sĩ không cần lo lắng, chỉ cần có ta ra tay, Thanh Sư Bạch Tượng tất không có khả năng thắng.”
Vừa nói xong, Văn Thù ra tay trước, tay phải khẽ động, b·ó·p ra một đạo p·h·áp quyết, ném vào giữa sân.
P·h·áp quyết kia hóa thành một đạo điểm sáng, khi rơi vào sân lập tức phóng lớn, rơi vào trên thân Thanh Sư.
Thanh Sư bỗng cảm thấy trước mắt một trận lấp lánh, một giây sau, sức mạnh trên người đột nhiên bị một thế lực t·h·ủ ·đ·o·ạ·n cường đại nào đó phong ấn, sắc mặt nó đại biến.
"Đại ca, sao vậy?" Bạch Tượng thấy vậy vội vàng hỏi.
“Có người âm thầm ra tay.” Thanh Sư truyền âm nói.
“Là ai?” Bạch Tượng hỏi.
Thanh Sư cũng không biết: "Không rõ ràng, nhưng có chút quen thuộc, tựa như t·h·ủ ·đ·o·ạ·n của Tây Thiên.”
“Tây Thiên? Xem ra bọn chúng thấy tam đệ rơi vào thế yếu, rốt cục không nhịn được.” Bạch Tượng ánh mắt lạnh lẽo.
Lúc này, Phổ Hiền cũng t·h·e·o đó xuất thủ.
Tay phải hắn đ·á·n·h ra, một đạo lực lượng từ hư không trào ra, tràn ngập t·h·i·ê·n địa bao phủ cự tượng kia.
Bạch Tượng bỗng cảm thấy áp lực đột ngột tăng lên, giống như có hàng vạn ngọn núi rơi lên người, thân thể chấn động, muốn c·h·ố·n·g cự, nhưng lại không cách nào tránh thoát, tựa như tầng tầng gông xiềng, không ngừng áp chế sức mạnh của nó.
Kim Sí Đại Bằng Điểu cũng nhìn ra chúng không ổn, đoán Tây Thiên hẳn là đã ra tay.
Vì thế nó cũng không chút do dự, hai cánh lần nữa vỗ, vô số phong nh·ậ·n rơi xuống, c·ắ·t nát phòng ngự của Thanh Sư Bạch Tượng.
Chỉ một lát, trên thân thể to lớn của hai yêu đã xuất hiện nhiều v·ết t·h·ương.
Thanh Sư Bạch Tượng nhìn nhau, quả quyết chạy về phương xa, thủ hạ của bọn chúng thấy tình thế không ổn cũng vội vàng bỏ chạy.
Kim Sí Đại Bằng Điểu không đuổi theo, nó chỉ lẳng lặng mà nhìn.
Trận đại chiến này rốt cục hạ màn, đám yêu thuộc hạ của chim đại bàng lập tức reo hò.
Đại vương uy vũ!
Đại vương uy vũ!
Đại vương uy vũ!
Tiếng hoan hô chiến thắng đinh tai nhức óc vang vọng toàn bộ Sư Đà Lĩnh, Kim Sí Đại Bằng Điểu vào thời khắc này đã trở thành chủ nhân nơi đây.
Nó liếc nhìn bầu trời một cái, thu tầm mắt lại, sau đó mang theo thủ hạ bắt đầu tiếp quản tòa động phủ to lớn kia.
Trên bầu trời, Quan Âm cùng mọi người thấy kế hoạch tiến hành thuận lợi, cũng lộ ra vẻ hài lòng.
“Quan Âm đại sĩ, hai con nghiệt súc kia nên xử trí thế nào?” Văn Thù Bồ Tát lên tiếng hỏi.
"Việc này không vội, chờ về báo cáo Phật Tổ rồi định đoạt." Quan Âm lạnh nhạt nói.
Văn Thù Phổ Hiền liền cáo lui, định đem chuyện phát sinh ở đây cáo tri Như Lai.
Đế Thính thấy đám người của đại điện chấp p·h·áp cũng theo Kim Sí Đại Bằng Điểu tiến vào liền hỏi: “Quan Âm đại sĩ, việc Sở Hạo đột ngột rời đi thật không có âm mưu gì sao?”
Đôi mắt đẹp của Quan Âm chớp động, không nói nhiều, chỉ nói: “Sở Hạo kia thu được lợi ích, tự nhiên là sẽ nhắm mắt làm ngơ, đợi Kim Sí Đại Bằng Điểu hấp thụ thủ hạ của hắn xong, hắn hối hận cũng muộn.”
Đế Thính gật đầu: “Sở Hạo c·u·ồ·n·g vọng tự đại, không biết Kim Sí Đại Bằng Điểu là quân cờ của Tây Thiên ta.”
Quan Âm không t·r·ả lời.
Trong lòng nàng lại đang tự hỏi, Sở Hạo thật không biết sao? Hơn nữa những hành vi của Sở Hạo đều khiến nàng hơi nghi ngờ.
Cùng lúc đó, phía dưới Kim Sí Đại Bằng Điểu đã tiến vào trong động phủ.
Hắn đầu tiên là đi tới chỗ giam giữ Đường Tăng và những người khác, nghiêm nghị nói: “Đường Tam Tạng, nghe nói ăn t·h·ị·t của ngươi có thể trường sinh bất lão, hôm nay ta sẽ đem nấu, khao cho thủ hạ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận