Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 1187 10000 ma khu Chúa Tể muốn nhìn ta Thí Thần Thương?

Chương 1187: Chúa Tể Vạn Ma Khu Muốn Xem Thử Thần Thương Của Ta Sao?
Sở Hạo hiện tại cảm giác giống như thái giám dạo thanh lâu, hữu tâm vô lực a! Ma vật sâu trong Vạn Ma Khu thực sự quá mạnh, cường đại đến mức Sở Hạo có chút hoài nghi nhân sinh. Dù là Sở Hạo ở Tam Giới Lục Đạo, số cường giả từng biết cũng không nhiều đến thế. Nhưng chỉ một Vạn Ma Khu này thôi, lại có sức chiến đấu như vậy. Sở Hạo thậm chí cảm thấy một khi Vạn Ma Khu dốc hết toàn lực, rất có thể sẽ lật đổ Tây Thiên! Nơi này tàng long ngọa hổ, Sở Hạo cảm thấy tam giới có khi chỉ là một khu vực cấp dưới mà thôi.
Bất quá, phần lớn ma vật ở Vạn Ma Khu không có ý thức, hoặc nếu có ý thức cũng không muốn vào chủ thành mà thích ở đây xưng bá một phương, độc chiếm bảo vật. Sở Hạo vừa đi ngang qua đã thấy vô số bảo vật, đủ màu đủ sắc, khiến hắn chảy cả nước miếng. Cây ma thụ vừa rồi chỉ là một loại, còn có nhiều pháp bảo không nói rõ được, tả không hết, thậm chí cả một tổ ong Tiên Ma. Sở Hạo có thể nhìn thấy ong chúa Tiên Ma. Chỉ cần bắt được ong chúa là có thể khống chế cả tổ ong Tiên Ma… Điều đó đại biểu cho vô số ma vật cường đại, thậm chí có vài tôn huyết đấu ma phong Chuẩn Thánh cảnh giới! Ven đường lộ ra mấy tảng đá, nhìn kỹ thì đó là địa linh ma thạch! Ngay cả lá cây xung quanh cũng ngưng tụ trời yêu lộ, bảo vật có thể tạm thời tăng pháp bảo!
Tất cả mọi thứ đều trong tầm tay nhưng lại không thể có được. Giữa gang tấc lại như t·h·i·ê·n nhai. Sở Hạo chỉ có thể đứng nhìn, bởi vì mọi thứ không thuộc về hắn. Chúng đều có ma vật cường đại canh giữ. Tùy tiện một con cũng là đối thủ khó nhằn của Sở Hạo. Cho dù có đánh thắng, thì đó cũng là một bầy! Một bầy Chuẩn Thánh! Mà lại là ma vật Chuẩn Thánh cường đại tận sâu trong Vạn Ma Khu. Sở Hạo động thủ khác nào tự đi tìm cái chết.
Cơn thèm khát khiến lòng Sở Hạo như vạn con kiến cắn xé. Nhưng hắn chỉ có thể nhẫn nại, nhẫn nại. Đây là lúc lương thiện nhất trong đời Sở Hạo. Vào bảo khố mà không động thủ, thực sự không phải người bình thường làm được. Cuối cùng, Sở Hạo vượt qua khu rừng đầy bảo vật, trước mắt sáng sủa hơn, hiện ra một vùng hồ được sơn cốc bao quanh. Cái hồ này lại khiến Sở Hạo ngây người, nó được ngưng tụ từ dịch tôi ma!
Dịch tôi ma đúng như tên gọi, là bảo vật cường đại giúp ma vật rèn luyện thân thể, ngay cả Khải Ma trong vực sâu cũng thèm thuồng. Chỉ cần một chén dịch tôi ma, người bình thường cũng có thể trở thành cường giả đ·a·o thương bất nhập. Mà đây lại là một hồ! Cả một cái hồ! Nếu ma vật nào hấp thụ được toàn bộ, không biết sẽ có sức phòng ngự cường đại đến mức nào. Sở Hạo cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn. Dọc đường đi, hắn đã quen rồi, bảo vật đều của người khác, hưởng thụ cũng là bọn họ, còn mình thì không có gì. Quả nhiên, khi Sở Hạo ngẩng đầu thì trong lòng đã lạnh đi.
Trên vách đá dựng đứng của sơn cốc có vô số tổ, từng đôi mắt đỏ rực từ trong tổ ló ra, đánh giá Sở Hạo. Sở Hạo nhìn rõ trong tổ là những con chim ma ưng cường đại. Ánh mắt của chúng vô cùng sắc bén, móng vuốt có thể xé rách cả áo giáp cứng rắn. Dù Khải Ma mạnh đến đâu cũng không dám ngang ngược trước mặt chúng. Chúng là siêu cấp ma vật có năng lực p·h·á phòng cực mạnh. Hơn nữa, ở bờ hồ đối diện còn có những con Ma Long dữ tợn.
Những con Địa Hình Ma Long này mọc ra một cái sừng tráng kiện, nhọn hoắt. Chiếc sừng đó liên tục hấp thụ ma khí trong không khí, thậm chí vì hấp thụ quá nhanh mà có thể thấy cả vòng xoáy ma khí. Địa Hình Ma Long này là nỗi sợ hãi của tất cả thành trì, vì sừng của chúng có thể cắm thẳng vào pháp trận, hấp thụ năng lượng pháp trận. Dù pháp trận phòng ngự mạnh đến đâu cũng sợ bị hàng ngàn hàng vạn con Địa Hình Ma Long thôn phệ. Bởi vậy, những thành trì Ma tộc khi nhìn thấy Địa Hình Ma Long đều sợ hãi, có khi bỏ thành mà chạy. Trong chốc lát, Sở Hạo đã thấy rõ sức chiến đấu cường đại khủng khiếp của Vạn Ma Khu. Thậm chí hắn cảm thấy, nếu Vạn Ma Khu tuyên bố độc lập thì không khác gì một chủ thành mới. Mà nếu Vạn Ma Khu đi ra vực sâu này, tiến vào tam giới, đó sẽ là đại họa khôn lường!
Lòng Sở Hạo vô cùng phức tạp. Nhưng giờ không phải lúc để nghĩ lung tung. Bỗng nhiên, mặt hồ trước mặt Sở Hạo nổi sóng, một đôi mắt to lớn đột nhiên sáng lên từ dưới mặt hồ. Nó không hề nhô đầu ra mà chỉ ẩn dưới Thối Ma Hồ, lặng lẽ nhìn Sở Hạo.
"Ngươi đã đến…"
Sở Hạo đứng tại chỗ, thoải mái đáp: "Rốt cuộc ngươi muốn gì? Ta với ngươi xưa không oán, nay không thù. Vô cớ gọi ta đến làm gì?"
Ma vật dưới đáy hồ không nói gì, chỉ chăm chú đánh giá Sở Hạo. Sở Hạo không biết nó có bị giọng điệu thô bỉ của mình làm cho tức giận, hay là đang suy tính mưu đồ gì. Nhưng Sở Hạo mặc kệ. Bị cái thứ ma vật không rõ lai lịch này gọi vào, chịu nhiều thử thách lòng tham như vậy, Sở Hạo tự nhiên rất khó chịu. Dù sao, nếu thứ này có ý đồ xấu với mình thì đã sớm làm t·h·ị·t hắn rồi, chứ không để Sở Hạo đi lại nãy giờ.
Sở Hạo tiếp tục chống nạnh, từ trên cao nhìn đôi mắt dưới hồ, “Ngươi đã biết ta là ai thì chắc cũng biết trộm không thành...... Không đúng, ta rất bận, không có thời gian chơi trò bí hiểm với ngươi. Ngươi phải đưa phí xuất hiện, hiểu chưa?” Sở Hạo vừa nói bừa vừa liên tục quan s·á·t xung quanh. Hắn vẫn tìm kiếm cơ hội rời đi. Bỗng nhiên, cái giọng nói trầm mặc từ lâu lại vang lên: “Hắn lại chọn ngươi… Ngươi không có tương lai, không có quá khứ, vậy đến cùng là vì cái gì…”
Sở Hạo ngẩn người, giật khóe môi: "Cái gì vậy? Ngươi nói rõ chút đi, đừng có úp úp mở mở thế." “Thời gian quý giá, nói mau có chuyện gì!”
Ma vật dưới hồ im lặng rất lâu rồi đột nhiên lại nói: “Đưa nó ra đây.” Sở Hạo nhíu mày: “Cái gì? Ngươi đừng nói có nửa câu chứ!”
Ma vật dưới hồ lạnh lùng đáp: “Thí Thần Thương!” Sở Hạo theo bản năng lùi lại mấy bước, nắm chặt quần, cảnh giác nói: “Ngươi cũng là thuộc hạ của La Nại à? Sao ai cũng muốn Thí Thần Thương của ta vậy?!” Ma vật dưới hồ: “……” Sở Hạo đột nhiên phản ứng lại, chợt ngộ ra, Ngọa Tào, sao mình lại có phản xạ này? Có lẽ vì gần đây Thí Thần Thương của mình gặp nhiều nguy hiểm quá…… Không đúng, sao hắn biết mình có Thí Thần Thương? Từ sau khi dùng Thí Thần Thương ở khu mỏ huyết s·á·t, Sở Hạo biết món đồ này rất dễ gây họa nên hắn không hề lấy nó ra nữa. Nhưng rốt cuộc ma vật dưới hồ làm thế nào mà biết được? “Đưa nó ra đây, ta muốn thấy…” Ma vật dưới hồ thúc giục. Sở Hạo một lần nữa nắm chặt quần, sắc mặt không được tốt lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận