Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 1588 phật lớp 10 thước đạo cao một trượng

Chương 1588 phật cao mười thước đạo cao một trượng Lại nói Linh Cát Bồ tát mang theo một lòng oán hận, rời khỏi Tây Thiên, mảnh đất thương tâm này. Hắn một đường cuồng bay, trong ánh mắt tràn ngập oán độc, nói không hết sự u ám.
Đứng ở bên ngoài râu nhỏ di núi, Linh Cát Bồ tát có thể thấy đám người do Sở Hạo dẫn đầu đang ở trong hành lang thong thả dùng trà. Thậm chí, mơ hồ còn có thể nghe được bọn họ nói chuyện:
"Lão đại, ngươi nói cái kia Như Lai Phật Tổ có chịu ngoan ngoãn giao ra những thứ kia không?"
"Dựa vào sự hiểu biết của ta về hắn thì không."
"Hô hô, lão đại sao ngươi chắc chắn vậy? Cái tên Linh Cát Bồ tát đó trung thành với Tây Thiên lắm mà, bằng không đã không ở đây chờ ngươi, lại càng không chịu không công giao ra nhiều đồ như vậy. Nếu không vì thành kính với Tây Thiên, ai lại dại dột lấy gia sản của mình ra thế chấp?"
"Ừm, ở Tây Thiên mà trung thành như vậy vẫn có thể sống thoải mái thì chỉ có một loại, đó là Bạch Liên Đồng tử."
"Hắc hắc hắc, xác thực, nếu không ai có của nả thế kia chứ, Bạch Liên Đồng tử có bối cảnh cứng như vậy, coi như bảo Tây Thiên ngoan ngoãn giao ra bồi thường, chính hắn cũng không dính dáng gì, nhưng cái tên Linh Cát Bồ tát kia, hiển nhiên không có cái bối cảnh cứng như vậy của Liên Đồng tử."
"Ta đoán chừng hắn chỉ là đi Tây Thiên dạo một vòng, cầu ông nọ bà kia thôi, nhưng cái đám Tây Thiên đó thì đức hạnh ra sao, đoán chừng nghe thấy đồ thế chấp là bảo vật của hắn thì chỉ có mừng như nở hoa, trong lòng thầm mắng hắn ngốc mà thôi, sao mà giúp hắn được?"
"Đúng vậy, không biết hắn có còn sống trở về không nữa."
"Mắc mớ gì tới chúng ta, chúng ta có Định Phong Đan rồi, tiếp tục đi về phía tây thôi."
"Ha ha ha ha, uống trà uống trà, trà lá của tân nhiệm Linh Cát Bồ tát này cũng không tệ, xem ra cũng là người có chút của cải."
"Không thì làm sao bị lừa gạt đi làm cái chính quả Linh Cát Bồ tát này được?"
"Ha ha ha ha..."
Sở Hạo cùng mọi người Tây Du ở trong râu nhỏ di núi vui chơi giải trí, tất cả đều dùng đồ của Linh Cát Bồ tát, còn Linh Cát Bồ tát thì lại bị Tây Thiên vứt bỏ, mất hết gia sản, còn phải ngược xuôi vất vả, cầu xin gia sản của mình về mà vẫn thất bại, chẳng khác gì chó nhà có tang!
Quả nhiên, niềm vui nỗi buồn của mỗi người là khác nhau, cảm thụ được tiếng cười nói của đám người Tây Du ở nhà mình, Linh Cát Bồ tát chỉ thấy ồn ào. Nhất là khi những thứ bọn họ đang ăn ở dùng hiện tại, tất cả đều là gia sản mấy đời của mình đổi lấy! Cảnh tượng này càng kích thích Linh Cát Bồ tát hơn!
Trong tim hắn giờ phút này toàn là những ký ức mấy đời qua. Từ việc ở nhân gian làm quốc vương, mỗi ngày bóc lột quốc dân dâng nộp bảo vật, sau này lại giết hết vợ con, cầu được thành phật chi đạo, đến thế giới cực lạc. Lại ở trong thế giới cực lạc, làm không biết bao nhiêu Nguyên hội La Hán, cũng chỉ làm những công việc thấp kém như tưới nước quét nhà trong cõi tịnh thổ cực lạc.
Dù vậy, đối với Linh Cát Bồ tát, trong lòng hắn vẫn còn cảm kích, dù sao thành phật làm tổ, đó là giấc mộng mấy đời của hắn.
Nhưng khi hắn dốc hết toàn bộ gia tài, lại leo lên cái chính quả cùng tử vong song hành này, mà toàn bộ gia tài còn bị Tây Thiên dọa dẫm ra ngoài thì Linh Cát Bồ tát đã phát điên.
Mấy đời cố gắng, mấy đời tích lũy, đổi lại một cái chính quả tự tìm đường chết thì không nói, còn phải dốc hết cả đời tích lũy, thậm chí có thể mất cả cái mạng mình vào nữa!
Tây Thiên như vậy, không cần nữa cũng được!
Trong mắt Linh Cát Bồ tát hiện lên vẻ oán độc, đơn giản như một con ác ma!
Đương nhiên, Linh Cát Bồ tát sẽ không đi làm chuyện đầu quân vào chấp pháp đại điện, ngược lại, hắn khá là tự hiểu mình, thứ nhất, chấp pháp đại điện sẽ không cần đến mình, dù sao thực lực mình nhỏ bé, không đáng nhắc tới. Thứ hai, con Đế Thính vẫn luôn nhìn trộm Tây Du, việc trả thù tiếp theo của mình không thể bị lộ, nếu mình đầu quân vào chấp pháp đại điện, một khi bị Tây Thiên biết, sẽ không cách nào trả thù được bọn chúng!
Thà rằng không cần nơi có gia sản kia nữa, cũng nhất định phải khiến toàn bộ chư phật trả giá đắt!
Một giây sau, Linh Cát Bồ tát mắt kiên định, xoay người bay xuống.
Bên trong râu nhỏ di núi. Đám người Tây Du vẫn đang vui vẻ ăn uống rượu ngon món quý trân tàng của Linh Cát Bồ tát, đột nhiên, Linh Cát Bồ tát với vẻ mặt trầm trọng xông tới.
Đám người cũng không nhìn Linh Cát Bồ tát nhiều. Chỉ có Trư Bát Giới hài hước nói:
"Linh Cát Bồ tát, không phải bảo ngươi đi tìm Như Lai Phật Tổ báo thù sao? Đồ đâu?"
Linh Cát Bồ tát cúi đầu, trong thần sắc lộ rõ vẻ trốn tránh, hồi lâu mới nói:
"Chư vị thứ lỗi, ta không hoàn thành nhiệm vụ của các ngươi rồi, bất quá, Đức Phật Như Lai nói, đợi khi Tây Du kết thúc, nhất định sẽ bồi thường tất cả...."
Trư Bát Giới nhịn không được cười lên: "Người đâu, cho Bồ tát ăn bánh."
Ngay cả Đường Tam Tạng cũng chắp tay trước ngực, lắc đầu, bánh này đến chó còn không thèm ăn.
Linh Cát Bồ tát lại cắn răng một cái, nhìn về phía Sở Hạo, nhắm mắt nói:
"Tiên quân, bên Tây Thiên tạm thời chưa thể giải quyết được, nhưng đây là việc ta phải cống hiến cho con đường Tây Du, ta nguyện ý hiến dâng những bảo vật kia, cho nên ta không dám yêu cầu ngài trả lại...."
Lời này của Linh Cát Bồ tát vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây đều tròn mắt.
Ai, lại thành thật đến mức này sao? Hiện giờ là gia sản của ngươi bị Tây Thiên tự tay đưa cho ngục thần Sở Hạo, vậy mà ngươi vẫn có thể chân thành nói đây là vì cống hiến cho Tây Thiên ư?
Như thế này không chỉ là làm trâu làm ngựa cho Tây Thiên, mà là trồng dưa hấu cho Tây Thiên rồi!
Tín đồ như thế này, cho ta một đấm!
Ngay cả Sở Hạo cũng cảm thán không thôi, Tây Thiên thật quá trâu bò, vậy mà có thể bồi dưỡng một người thành ra như thế này?
Linh Cát Bồ tát cũng không để ý ánh mắt khinh bỉ của mọi người, tiếp tục nói:
"Ta không dám đòi lại tất cả mọi thứ, nhưng nếu có thể thì xin ngài hãy trả lại cho ta một kiện Hậu thiên linh bảo trong đó, một cây trâm cài tóc, ta nguyện dùng yêu hạch này để trao đổi."
"Cây trâm cài tóc kia là di vật của vợ ta, ta không muốn mất đi nó..."
Sở Hạo luôn cảm thấy có chút kỳ quái, Linh Cát Bồ tát này nhìn không giống người có tình cảm sâu nặng gì, sao tự nhiên lại nhắc đến chuyện này vào lúc này?
Bất quá, quân tử giúp người làm trọn tâm nguyện, Sở Hạo cũng không có ý muốn lấy di vật đó, liền hào phóng giao trâm cài tóc ra.
Linh Cát Bồ tát cũng cung kính đưa lên viên yêu hạch kia.
Nhưng khi Sở Hạo tùy ý tiếp nhận yêu hạch, mắt bỗng nhiên lóe lên một cái, nhưng lại chỉ là thoáng qua.
Yêu hạch này là một viên tinh thạch đưa tin ngụy trang thành yêu hạch, vừa nắm lấy viên tinh thạch đó, Sở Hạo liền thu được toàn bộ tin tức, chính là toàn bộ kế hoạch sau này của Tây Thiên.
Mặc dù Sở Hạo không lộ vẻ gì trên mặt, nhưng trong lòng đã nổi lên sóng lớn, hắn không ngờ sự tình lại kinh khủng đến vậy! Nếu không phải Linh Cát Bồ tát báo trước, một khi mình tiến vào phục kích mà không biết gì thì chỉ sợ là khó mà toàn thân trở ra!
Sở Hạo cũng lập tức hiểu ra, vì sao Linh Cát Bồ tát không dùng phương thức truyền âm, chỉ vì... Đế Thính vẫn luôn nghe lén Tây Du. Mỗi hành động lời nói của Linh Cát Bồ tát, Đế Thính đều có thể nghe thấy được.
Sở Hạo nheo mắt lại, có tin tức này, vậy thì có thể phản công được rồi!
Vừa khéo, cái gọi là đạo cao một thước ma cao một trượng! Không, là phật cao mười thước, đạo cao một trượng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận